Cửu Vạn Phong_Chương 9

 CỬU VẠN PHONG

Tác giả: Hứa Duy Hạ

 

Dịch: Mặc Thủy

 

 

Chương 9 Thân mật, thân mật

 

Trong khoảng thời gian Thích Thiếu Thương lưu lại Lục Phiến Môn thay thế Thiết Thủ, Thần Hầu thường hay tán gẫu với hắn. Mà mỗi lần như vậy, Thích Thiếu Thương đều phát hiện, vốn dĩ những lời mà Thần Hầu nói đều có ý nghĩa thâm sâu khác__chính là để giúp hắn cởi bỏ những tâm sự trong lòng.

Hắn có ấn tượng sâu đậm nhất chỉ có hai lần, một lần liên quan đến Tức Hồng Lệ, một lần là về Cố Tích Triều.

 

Thế nhân thường vì chuyện của hắn và Tức Hồng Lệ không thành mà cảm thán, chỉ có Gia Cát Thần Hầu nói với hắn, “Thuận theo nội tâm, ngươi làm như thế có lý do riêng của ngươi. Ngươi không phải Tiểu Lý Thám Hoa__ta vẫn luôn tin tưởng như vậy.”

Thích Thiếu Thương biết, Thần Hầu rất ngưỡng mộ một võ lâm tiền bối, chính là người được gọi là Tiểu Lý Thám Hoa. Võ công, kiến thức và can đảm của người đó đều khiến người người kính phục, chỉ có một điều mà Thần Hầu không tán đồng__hắn vì bằng hữu mà nhường đi người con gái hắn yêu thương nhất.

 

Tình yêu không phải thứ có thể nhường cho ngươi khác.

Thích Thiếu Thương cũng biết, Thần Hầu khi còn trẻ cũng từng yêu một người, cũng từng làm giống như Tiểu Lý Thám Hoa__nhường nàng ấy cho huynh đệ của mình, ngược lại gây nên nỗi bất hạnh cho nàng.

Thần Hầu hối hận nhất, chính là việc này.

 

Nhưng Thần Hầu lại nhìn thấu Thích Thiếu Thương, hắn không lấy Tức Hồng Lệ, không phải vì bằng hữu, hay bất cứ lý do nào khác. Hắn không lấy Tức Hồng Lệ, chỉ vì một nguyên nhân vô cùng đơn giản__hắn không yêu nàng.

 

Một lần khác, vào một đêm mùa thu, Gia Cát Thần Hầu bỗng nhiên nói với hắn, “Nếu gặp lại y, ngươi nhất định phải thuận theo tâm mình. Một nam nhân như y, tài hoa nhưng không được trọng dụng, là một việc rất đáng tiếc.”

Trong một tích tắc hắn lập tức hiểu rằng, người mà Thần Hầu nhắc đến là Cố Tích Triều.

 

Ngày hôm đó, Thích Thiếu Thương cuối cùng cũng hiểu rõ, hắn sở dĩ nghĩ như vậy là vì còn có một một nguyên nhân khác.

Đó chính là, vì người kia là Cố Tích Triều.

 

“Ngươi, có thể tin tưởng ta không?”

Thânh âm của Thích Thiếu Thương vẫn luôn ấm áp như thế, lần đầu tiên gặp gỡ năm xưa, thanh âm ấy đã khắc sâu trong ký ức của y.

Hai người ngưỡng mộ lẫn nhau, nhưng số mệnh lại định sẵn phải trở thành đối thủ__đó phải chăng là nỗi đau lớn nhất.

 

Trời cao lại cho y một cơ hội làm lại từ đầu, Cố Tích Triều không phải tên ngốc, sao có thể lặp lại sai lầm của mình lần nữa?

 

Không phải ai cũng có cơ hội gặp gỡ Thích Thiếu Thương.

Không phải ai cũng có cơ hội khiến Thích Thiếu Thương cam tâm tình nguyện giả ngốc vì mình.

Ba năm trốn chạy, Cố Tích Triều thật sự rất mệt mỏi.

Y bất giác nhớ đến sự ấm áp năm đó__cho dù chỉ trong vài ngày ngắn ngủi.

Thích Thiếu Thương chính là lửa.

 

Cố Tích Triều cười nhẹ, “Rất lạnh.”

Thích Thiếu Thương hơi ngẩn ra, trong phòng lò sưởi đang cháy__sao lại lạnh?

Cố Tích Triều lại cười, khe khẽ chỉ vào chóp mũi mình__ “Rất lạnh.”

 

Thích Thiếu Thương vốn đang ngây ra đột nhiên cười tươi__nhẹ nhàng dùng chóp mũi mình chạm vào chóp mũi Cố Tích Triều.

Cảm giác ấy thật sự rất tuyệt, khi làn da nhè nhẹ tiếp xúc.

Môi hắn cách y, không đến nửa tấc, hơi thở hòa quyện.

 

“Ta giúp ngươi làm những gì ngươi muốn làm, giết những kẻ ngươi muốn giết.”

Thích Thiếu Thương trước khi hôn lên môi nggười kia, nghe thấy những lời như thế.

“Ta nợ ngươi, chắc chắn sẽ trả, bất luận là dùng phương thức gì.”

Đôi môi mấp máy, kiên định thốt ra những lời ấy.

 

Sau đó Thích Thiếu Thương chậm rãi bao phủ đôi môi ấy, cảm giác này khiến hắn chấn động, hắn tin chắc rằng dù trải qua bao nhiêu năm nữa hắn cũng không thể quên được hương vị này.

Trong giây phút ấy hắn đã biết, bọn họ sinh ra để dành cho cho nhau.

 

Chậm rãi nói, mang theo nửa phần đùa nghịch, “Vạn nhất ta muốn giết ngươi thì sao?”

Đôi môi nọ đột nhiên lạnh đi.

Cố Tích Triều đẩy hắn ra, đôi mắt y nhìn hắn rất thành thật, “Thích Thiếu Thương, những gì ta nợ ngươi ta đều biết__mạng của ta thuộc về ngươi.”

 

Ngày đó trên đại điện, Cố Tích Triều ôm Vãn Tình trong lòng, tâm đã chết. Nhưng lại vì một lời của Thích Thiếu Thương mà sống lại.

“Chỉ sợ Thích Đại đương gia chê mạng tại hạ quá rẻ mạt…………”

Những lời tiếp theo không có cơ hội nói ra, vòng tay Thích Thiếu Thương ấm áp khiến y lúng túng.

 

“Ta thừa nhận, lúc đó ta chính là đang tìm lý do để không giết ngươi__ta không muốn giết ngươi, nhưng lại không biết nên viện lý do gì. Nói như vậy, chính ta cũng cảm thấy rất đau……..”

Sau đó hắn cắn mạnh vào vai Cố Tích Triều, “Nhưng ta vẫn vui mừng vì ta đã nói, bởi vì ít nhất ngươi vẫn còn sống, ngươi vẫn chưa chết.”

 

Cố Tích Triều bị hắn cắn rất đau, nhưng trong lòng xuất hiện một chút cảm giác vui sướng rất lâu chưa từng có.

Y mặc cho hắn vùi đầu vào cổ mình, nói, “Sau này, đừng mua thanh sam có thêu liễu trên tay áo, phải thêu trên thân áo. Còn nữa, tay nghề nấu nướng của ngươi thật sự quá kém, món măng đó căn bản không có mùi vị gì. Còn nữa, ngươi thật sự rất ngốc, ta không biết tại sao bọn họ lại yên tâm để ngươi làm lâu chủ Kim Phong Tế Vũ lâu………………..”

 

Thích Thiếu Thương chầm chậm ngẩng đầu lên, nhìn Cố Tích Triều đang nói không ngừng, bỗng nhiên cười rất tươi.

“Ta rất vui, Tích Triều, ta rất vui.”

 

Trong khoảng thời gian ba năm, Thích Thiếu Thương chưa từng cảm thấy vui__hắn lúc nào cũng cô đơn.

 

Khi ngồi một mình trong đêm đen, sẽ không ngừng hồi tưởng lại khúc nhạc đó.

Lặng lẽ suy tưởng, có lúc bất giác sẽ khẽ ngâm lên.

 

Khi xuân đến, hắn nhìn cành liễu uyển chuyển rủ xuống. Sắc xanh ấy như đâm vào mắt hắn.

Liễu xanh nghiêng mình bên bờ sông chốn Giang Nam, phương Bắc vẫn chìm trong tuyết trắng.

 

Khi hạ về, Truy Mệnh gửi đến một vò Trúc Diệp Thanh.

Tình tri thiên thượng Liên Hoa Bạch, áp tẫn nhân gian Trúc Diệp Thanh.

Khi bọn họ đối ẩm, Truy Mệnh bỗng nhiên hỏi hắn, lần đối ẩm khó quên nhất trong đời hắn là lúc nào, cùng ai? Thế là, hình ảnh hoàng sa chốn biên quan đại mác lướt qua mắt hắn, Trúc Diệp Thanh này hương vị không thích hợp rồi, không uống được nữa.

 

Khi thu qua, hắn quay về Lục Phiến Môn một chuyến, sau khi Phó Tông Thư chết, Tiểu Thạch Đầu trốn thoát.

Vô Tình ngồi trong tiểu lâu đàn một bản, Thần Hầu thở dài, hoài niệm Vương Tiểu Thạch. Hắn đột nhiên đứng lên, chắp tay nói còn việc phải đi trước, một lát sẽ trở lại.

 

Khi đông tới, tiết trời lạnh lẽo, ngày cuối cùng của tháng mười một, hắn cuối cùng cũng không chịu đựng được nỗi cơ đơn đang nuốt chửng lấy bản thân, giai nhân Huân Hương các nâng chén rượu cười duyên dáng, hắn lại không có ý muốn thân cận.

 

Vậy là cuối cùng hắn cũng biết, hắn không vui, hắn rất cô đơn.

Mà tất cả những điều này, đều là vì một người mà hắn nên hận, không ở bên cạnh hắn.

 

Vậy là cuối cùng hắn cũng biết, những cảm xúc này thực ra đang nói lên rằng, hắn đang tưởng niệm.

 

 

 

 

 

————–

 

 

Chú thích:

Tiểu Lý Thám Hoa: là tên gọi khác của Lý Tầm Hoan, ngoại hiệu “Tiểu Lý Phi Đao”, nhân vật trong “Đa tình kiếm khách vô tình kiếm”; cùng với Sở Lưu Hương và Thiết Trung Đường được gọi là “Cổ Long Tam công tử”. Võ công cao cường, tấm lòng quảng đại, là hóa thân của chính nghĩa. Tiểu Lý Phi Đao của Lý Tầm Hoan bách phát bách trúng, từng giết chết bang chủ Kim Tiền bang Thượng Quan Kim Hồng, trong Binh Khí phổ của Bách Hiểu Sinh xếp hàng thứ ba.

 

Liên Hoa Bạch và Trúc Diệp Thanh: tên hai loại rượu khá nổi tiếng.

8 bình luận về “Cửu Vạn Phong_Chương 9

  1. ây ây cái màn ôm ấp rồi hôn môi rồi còn vùi đầu vào cổ … sweet wa ta nghi ko bít đệ tử của MN nói là sẽ có H hay là lừa tình thiên hạ đây ( nước mắt ròng ròng ) (T.T)

    Thích

  2. Mặc tỷ, ta vào com cho tỷ đây… mấy bữa nay mạng chập chờn, lại thêm tuần đầu nhập học màh bận rộn đủ thứ… hành ta phát điên… hôm nay mới bò vào com cho tỷ đc a~
    Chương này đúng là ko nói là có H, nhưng màh… hờ hờ 😉 cái màn chạm mũi, hôn, cắn cổ ~~> ta đc quyền tưởng tượng a~

    Thích

  3. ta quan tâm cái câu mà Mặc Thủy nói là : mỹ nhân bảo thường xuyên có H *mắt mơ màng**cười gian xảo* cái này học nàng Mặc Thủy nha
    Gwen ngất nhiều thế ta ko ngất như nàng đâu ta phải tỉnh để *tiếp tục cười gian xảo*….

    Thích

  4. Cọ cọ chóp mũi *tưởng tượng tưởng tượng*, hôn *tưởng tượng tưởng tượng*, cắn *tưởng tượng tưởng tượng*………………… HẾT!!!!!!!!!!!!!! *nghẹn ngào* Nàng…. nàng…. Nhưng ta cứ tưởng tượng!! Trừ khi chương 10 nói rõ ràng bánh bao và mỹ nhân chỉ nhìn nhau tới sáng thì ta mới vỡ mộng, còn không ta vẫn tin đêm nay là đêm đầu tiên à!

    Hả, mỹ nhân thừa nhận thường xuyên có H???? *ngất* *tỉnh lại* thiệt hông? Lần này nàng đừng lừa ta *ngất tiếp*

    Ngoài đề: anh Lý Tầm Hoan cũng tóc lọn!

    Thích

Gửi phản hồi cho tulalan Hủy trả lời