Quý Ông Ưu Phiền – Chương 43

QUÝ ÔNG ƯU PHIỀN MUỐN SỐNG BÌNH YÊN

Tác giả: Thanh Sắc Vũ Dực (Đôi Cánh Màu Xanh)

“Cứ sống đi.” Úc Hoa lạnh nhạt nói, “Cảm nhận thử mùi vị khi phải làm kẻ yếu.”

Chuyện sau này cứ để sau này tính.

Dịch: Mặc Thủy

Vậy kế hoạch ăn vụng mì ăn liền không thực hiện được sao?

“Thật không phải, phòng tối quá, không nhìn thấy.” Chấn Lê tưởng husky là thú cưng mà Úc Hoa mua về cho người ở nhà, vây chắc chắn địa vị sẽ cao hơn y, bèn kính cẩn nói.

.

.

Sau khi quyết định vận mệnh của husky bằng một câu nói, Úc Hoa rời khỏi studio.Chấn Lê thay liền ba bộ trang phục biểu diễn, cố gắng thu hút sự chú ý của khách, nhưng sau cùng vẫn thất bại vì thời tiết và thời gian. Một trung tâm thương mại với rạp chiếu phim đang sửa chữa, tổ chức sự kiện rút thăm trúng thưởng vài một buổi chiều mưa trong tuần, mời một ngôi sao trên mạng không có độ nhận diện, phần thưởng lớn nhất là điện thoại đã được phát xong từ 11 giờ sáng. Giải thưởng còn lại chỉ có phiếu mua hàng của trung tâm thương mại, chẳng còn ai quan tâm đến kết quả rút thăm.Chương 43

Chấn Lê đến studio đã khoảng 8 giờ tối, vì trời mưa nên xung quanh tối om, văn phòng cũng đen như mực. Y đang định mở đèn thì bên ngoài có tia chớp lóe lên, rọi sáng văn phòng qua cửa sổ.

Mưa càng lúc càng lớn, khách đến trung tâm thương mại cũng càng ít đi.

Thứ đang ngăn cản gió mưa, là một cánh cửa sổ yếu ớt mà anh có thể làm vỡ nát bằng một cái chạm tay. Nhưng cũng chính nó, đang giúp anh cản gió che mưa.

Chấn Lê thay liền ba bộ trang phục biểu diễn, cố gắng thu hút sự chú ý của khách, nhưng sau cùng vẫn thất bại vì thời tiết và thời gian. Một trung tâm thương mại với rạp chiếu phim đang sửa chữa, tổ chức sự kiện rút thăm trúng thưởng vài một buổi chiều mưa trong tuần, mời một ngôi sao trên mạng không có độ nhận diện, phần thưởng lớn nhất là điện thoại đã được phát xong từ 11 giờ sáng. Giải thưởng còn lại chỉ có phiếu mua hàng của trung tâm thương mại, chẳng còn ai quan tâm đến kết quả rút thăm.

Vì sao Tiểu Vưu bị thương? Vì anh không thể đến kịp thời.

“Chấn Lê, mắt của ngươi cũng mù như Nguyên Lạc Nhật à?” Người kia u ám nói.

Tiếp tục đọc “Quý Ông Ưu Phiền – Chương 43”

Quý Ông Ưu Phiền – Chương 42

QUÝ ÔNG ƯU PHIỀN MUỐN SỐNG BÌNH YÊN

Tác giả: Thanh Sắc Vũ Dực (Đôi Cánh Màu Xanh)

ược khen kìa

Mở video rồi, Người Áo Đen đặt Số 192 ra trước ống kính, đặt tay lên đầu gã, thấp giọng nói: “Khóc cho bọn chúng nghe đi.”

Cơn giận ngút trời khiến Chấn Lê ở tầng 1 không đứng vững nổi, thì càng đừng nói đến Nguyên Lạc Nhật trên sân thượng đang đối diện với Người Áo Đen. Nguyên Lạc Nhật luôn xem Người qua ải là thần tượng, cho rằng ít nhất này người đã vượt qua 500 cửa ải trở lên. Nhưng hôm nay được gặp mặt Người Áo Đen, hắn không thể không hoài nghi bản thân, chỉ có 500 cửa ải thì làm sao có được sức mạnh đáng sợ như vậy?

Dịch: Mặc Thủy

Dứt lời, Người Áo Đen dồn lực vào bàn tay. Một luồng năng lượng nổ tung truyền từ đỉnh đầu Số 192 xuống chân, cánh tay của gã nổ từ trong ra ngoài, nhưng cùng với cơn đau, cánh tay lập tức khôi phục như cũ, không có một giọt máu rơi, chỉ thấy được ánh lửa. Nhưng Số 192 biết, Người Áo Đen đang sử dụng sức sống của chính gã làm chất dẫn để rút ra khả năng tự hồi phục của gã. Để rồi khi bị thương, gã có thể lập tức tự lành ngay lúc đó. Dù bây giờ có vẻ như gã đang tự hồi phục, nhưng trên thực tế là đốt cháy sinh mạng của mình. Khi năng lượng nguồn của sự sống cạn kiệt, không còn tự khôi phục được nữa, gã sẽ chết một cách thê thảm trước video.

Khi đến giờ ăn, Sầm Tiêu vào gọi cậu, thấy Vưu Chính Bình đeo mặt nạ nano đang tự ngắm mình trong gương.

.

Cậu gắng gượng trả lời qua loa, đi theo Sầm Tiêu về nhà ăn. Cục trưởng Tiêu đã nói tối nay bọn họ cần phải điều chỉnh và quan sát, sáng mai kiểm tra sức khỏe toàn diện, không có vấn đề mới được về nhà, sau đó được nghỉ phép ba ngày. Không có kẻ phá hoại mới xuất hiện thì không cần đi làm.

Cục trưởng khẽ nâng tay, chủ lực của hai tiểu đội đã như nỏ mạnh hết đà, đúng là đến lúc ông phải ra tay. Cục trưởng Tiêu quả thực có khả năng đánh bại Số 192, có lẽ không cần thiết để người bảo vệ phải chịu thương tích nặng như vậy, nhưng rồi ông cũng già đi. Bây giờ cục trưởng Tiêu đã 43 tuổi, dấu vết của tháng năm đã lan ra khóe mắt, ông của hiện tại có thể là hậu thuẫn của nhóm người bảo vệ trẻ tuổi, bảo vệ họ an toàn. Nhưng khi ông 53 tuổi, rồi 63 tuổi thì sao? Ông phải nhân lúc mình vẫn còn là trụ cột để ép họ phải chiến đấu, dù có đau lòng, dù có khó chịu đến đâu, cũng là vì một tương lai họ có thể tự mình chống đỡ.

Dứt lời, Người Áo Đen dồn lực vào bàn tay. Một luồng năng lượng nổ tung truyền từ đỉnh đầu Số 192 xuống chân, cánh tay của gã nổ từ trong ra ngoài, nhưng cùng với cơn đau, cánh tay lập tức khôi phục như cũ, không có một giọt máu rơi, chỉ thấy được ánh lửa. Nhưng Số 192 biết, Người Áo Đen đang sử dụng sức sống của chính gã làm chất dẫn để rút ra khả năng tự hồi phục của gã. Để rồi khi bị thương, gã có thể lập tức tự lành ngay lúc đó. Dù bây giờ có vẻ như gã đang tự hồi phục, nhưng trên thực tế là đốt cháy sinh mạng của mình. Khi năng lượng nguồn của sự sống cạn kiệt, không còn tự khôi phục được nữa, gã sẽ chết một cách thê thảm trước video.Người Áo Đen vươn tay ra, sờ lên mặt nạ nano của Vưu Chính Bình, dịu giọng nói: “Đối diện với một thằng ngu tự cho mình là đúng lại xem tính mạng người khác như cỏ rác, các người bảo vệ được sự bình yên của thành phố này, đã là rất tốt rồi.”Sao lại đi hết rồi? Để mặc mình ở lại đây nhảy nhót cả ngày chắc? Tiếp theo phải làm gì đây? Không ai để ý đến mình vậy? Chương 42

Tác giả: Thanh Sắc Vũ Dực (Đôi Cánh Màu Xanh)

Trong trung tâm thương mại và sân thượng có sẵn máy quay, tình trạng của Liên Vũ Phàm và Vưu Chính Bình được truyền thẳng về phòng giám sát.

Thế nhưng, có một đôi tay nhanh hơn gã.

“Vết thương bên ngoài lành rồi, nhưng còn phải trừ bỏ liên kết truyền dẫn chấn động nữa, cậu chịu khó một lát.” Người Áo Đen nói rồi phất tay áo che khuất mắt Vưu Chính Bình.

Trên màn hình, Vưu Chính Bình chỉ có thể dùng cùi chỏ để đỡ cơ thể, gian nan đối đầu với Số 192; Liên Vũ Phàm rũ đầu, lưng dán chặt vào tường chịu tải, hai tay giữ lấy mặt tường, trông như đang cúi đầu trầm tư, nhưng thực ra xương sống của hắn đã gãy, nếu không duy trì tư thế này, hắn sẽ lập tức ngã xuống.

Vưu Chính Bình: “???”

“Không có, không có gì hết!” Vưu Chính Bình phất tay nói, “Cái gì nói được là đã nói cho cục trưởng Tiêu hết rồi.”

Nguyên Lạc Nhật và Chấn Lê dù từng là kẻ phá hoại, nhưng trong lần hành động này đã giúp sức khá nhiều. Cục trưởng Tiêu cho người tiến hành kiểm tra Nguyên Lạc Nhật xong, phát hiện trạng thái tinh thần của hắn rất tốt, còn tôn trọng pháp luật hơn cả người dân bình thường, không cần giám sát và đốc thúc cũng chủ động học tập, về cơ bản đã cải tạo xong.

Tiếp tục đọc “Quý Ông Ưu Phiền – Chương 42”

Tự Ăn Quả Đắng – Ngoại truyện (Hết)

TỰ ĂN QUẢ ĐẮNG? BIẾN CMN ĐI!

Tác giả: RatIsh

Dịch: Mặc Thủy

.

Ngoại truyện // Dưới ánh pháo hoa

“Cảm tạ ngài dù bận rộn trăm bề cũng vẫn dành chút thời gian quý báu để đột kích hạng mục mới trong công ty cũ của mình.”

Tiếp tục đọc “Tự Ăn Quả Đắng – Ngoại truyện (Hết)”

Tự Ăn Quả Đắng – Chương 46

TỰ ĂN QUẢ ĐẮNG? BIẾN CMN ĐI!

Tác giả: RatIsh

Dịch: Mặc Thủy

.

Chương 46 // Kết thúc

“Bây giờ đã điều tra được bằng chứng, ít nhất có ba vụ án mạng liên quan đến Cao An Thời.” Người đàn ông mặc quân phục cầm trong tay xấp tài liệu thật dày, đặt lên bàn, “Đi thôi, bắt lão về đây.”

Tiếp tục đọc “Tự Ăn Quả Đắng – Chương 46”

Tự Ăn Quả Đắng – Chương 45

TỰ ĂN QUẢ ĐẮNG? BIẾN CMN ĐI!

Tác giả: RatIsh

Dịch: Mặc Thủy

.

Chương 45 // Lo trước khỏi họa

Tại khách sạn suối nước nóng Hành Bách Thịnh.

Cao An Thời ngâm mình trong suối nước nóng, mắt nheo lại, chẳng hề giống một kẻ bị tình nghi phạm tội sắp sa lưới.

Tiếp tục đọc “Tự Ăn Quả Đắng – Chương 45”

Tự Ăn Quả Đắng – Chương 44

TỰ ĂN QUẢ ĐẮNG? BIẾN CMN ĐI!

Tác giả: RatIsh

Dịch: Mặc Thủy

.

Chương 44 // Tình yêu ấy mà

“Hôm qua hai cậu chơi cả một ngày à?” Dương Xuân Hoa hỏi Trần Trữ Ý.

“Cậu nói gì cơ?!” Trần Trữ Ý không nghe rõ.

Tiếp tục đọc “Tự Ăn Quả Đắng – Chương 44”

Tự Ăn Quả Đắng – Chương 43

TỰ ĂN QUẢ ĐẮNG? BIẾN CMN ĐI!

Tác giả: RatIsh

Dịch: Mặc Thủy

.

Chương 43 // Người người đều say mình ta tỉnh

Khói vương khắp văn phòng, Cao An Thời nhìn lên trần nhà bằng đôi mắt trống rỗng, xung quanh là đủ loại giấy tờ.

Lão vừa mới nổi cơn thịn nộ trong văn phòng, sau khi xả hết cơn giận, lão đã bình tĩnh trở lại.

Tiếp tục đọc “Tự Ăn Quả Đắng – Chương 43”

Tự Ăn Quả Đắng – Chương 42

TỰ ĂN QUẢ ĐẮNG? BIẾN CMN ĐI!

Tác giả: RatIsh

Dịch: Mặc Thủy

.

Chương 42 // Lại một người nhìn thấu hồng trần

“Hôm qua hai cậu chơi vòng quay ngựa gỗ những mười mấy lần!” Dương Xuân Hoa gào thét, “Các cậu bao nhiêu tuổi rồi hả?!”

“32…” Trần Trữ Ý đáp, Thẩm Bình bổ sung, “Sắp 33 rồi.”

Tiếp tục đọc “Tự Ăn Quả Đắng – Chương 42”

Tự Ăn Quả Đắng – Chương 41

TỰ ĂN QUẢ ĐẮNG? BIẾN CMN ĐI!

Tác giả: RatIsh

Dịch: Mặc Thủy

.

Chương 41 // Cặp đôi “lý trí”

“Tôi chỉ muốn nói chuyện thẳng thắn với cậu, xem đằng sau mọi chuyện có bàn tay cậu hay không.”

Tiếp tục đọc “Tự Ăn Quả Đắng – Chương 41”

Tự Ăn Quả Đắng – Chương 40

TỰ ĂN QUẢ ĐẮNG? BIẾN CMN ĐI!

Tác giả: RatIsh

Dịch: Mặc Thủy

.

Chương 40 // Căng thẳng

Việc sau khi cảnh sát tiếp nhận không còn nằm trong phạm vi của họ nữa, nhưng Trần Trữ Ý và Thẩm Bình đưa cậu nhóc kia về nhà rồi cũng không ngủ được.

Tiếp tục đọc “Tự Ăn Quả Đắng – Chương 40”

Tự Ăn Quả Đắng – Chương 39

TỰ ĂN QUẢ ĐẮNG? BIẾN CMN ĐI!

Tác giả: RatIsh

Dịch: Mặc Thủy

.

Chương 39 // Không may

“Tôi cần một lời giải thích!” Cao An Thời hiếm khi nóng nảy mất kiểm soát thế này. Lão vừa trở về từ cục cảnh sát.

Người đứng trước mặt lão là trưởng phòng nghiệp vụ, một người đàn ông hơn 40 tuổi. Trước kia, Lê Tiểu Văn làm việc dưới trướng ông ta, bây giờ vị trưởng phòng này đang cúi đầu không dám lên tiếng.

Tiếp tục đọc “Tự Ăn Quả Đắng – Chương 39”