[Thích Cố] Trảm Sầu chi Trừng Phạt

Trảm Sầu chi Trừng Phạt

Chế tác: Diệp Tử

Nguyên tác: Trảm Sầu by Tuyền Nhi

Nguồn: tudou.com

Dịch: Mặc Thủy

Link:

Vietsub (mkv)

(wma)

Lời dịch giả: Lời dịch chỉ có nghĩa trong MV. Và MV được chế tác cho Đồng nghiệp văn Trảm Sầu.

 

 

 

 

 

Flow to Paris

Mỹ nhân và Paris………….? Quá tuyệt vời…………..!

…………………….

Flow to Paris

Chung Hán Lương

 

 

 

…………………..

Vẫn còn cuồng…………..

[Thích Cố] Tiền Thế

TIỀN THẾ

Tác giả: Tiểu Hoa

Dịch: Mặc Thủy

TRÍCH CHƯƠNG 7

Ngày thứ nhất, hắn gặp Bích Liên, từ đó luyến tiếc;

Ngày thứ bảy, hắn đặt cho y cái tên Tích Triều, nguyện được cùng y làm người;

Ngày thứ tám, cuối cùng hắn cũng thấy Tích Triều hiện hình người, tâm như say như mê;

Ngày thứ mười, Tích Triều nói với hắn câu đầu tiên, hắn vui sướng vạn phần;

Ngày thứ mười bốn, khi ngất đi hắn đã ôm lấy Tích Triều, khi tỉnh lại vẫn còn mơ hồ;

Ngày thứ hai mươi mốt, hắn bị Cửu U đánh trọng thương, sắp mất mạng, Tích Triều hứa sẽ cho hắn thấy nhân gian;

Ngày thứ hai mươi ba, Tích Triều cho hắn cả một ngọn núi đầy hoa đỗ quyên, nếu đây là mộng, hắn nguyện mãi mãi không bao giờ tỉnh lại;

Ngày thứ hai mươi sáu, say, và mê đắm, Tích Triều chỉ nói với hắn “bên ngoài lạnh, vào trong đi”;

Ngày thứ hai mươi bảy, hắn độc phát hôn mê, Tích Triều vì hắn mà thổ huyết;

Ngày thứ hai mươi tám, khi tỉnh lại hắn đã bị bắt, Tích Triều vì cứu hắn, nghịch thiên hóa ma, đại khai sát giới ba ngày ba đêm.

Ngày thứ ba mươi mốt, Tích Triều rời bỏ hắn.

Ba mươi mốt ngày, vô cùng ngắn ngủi. Mỗi một ngày, mỗi một ngày, hắn đều ghi nhớ trong lòng, từng lời nói của Tích Triều, vẫn còn vọng bên tai.

     …………chỗ ở của ta bị ngươi vấy bẩn rồi, làm sao sống được?………vậy ngươi cứ nhìn!…….ngươi vẫn có kiếp sau, có thể làm lại từ đầu……….ta từ trước đến nay vẫn chỉ có một mình, không cần người khác lo lắng, cũng không cần ngươi quan tâm……….đây là lời Điện Mẫu nói với Lôi Công, ngươi nói với ta làm gì?….

   …………đây là nhân gian của ngươi sao? có gì đáng để lưu luyến?…..yên tâm, từ giờ đến khi ngươi chết, ta sẽ luôn ở bên ngươi…………ngươi thích Đỗ Quyên Túy Ngư, ta sẽ tìm hoa đỗ quyên cho ngươi………..bên ngoài lạnh, vào trong đi…………tiểu Thất, ta muốn ngươi sống bên cạnh ta!……….tiểu Thất, trong mộng ngươi nói muốn thấy ta thật sự cười hạnh phúc, lúc đó ta đã đáp ứng ngươi, nhưng vẫn chưa làm được, bây giờ sẽ cho ngươi được toại nguyện……..

    ………..những ngày ở bên ngươi, là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời ta………trên thế gian này, chỉ có ngươi khiến ta lưu luyến……….tiểu Thất, tiểu Thất, ngươi chính là số mệnh của ta…………ngươi vẫn thường gọi tên ta, gọi thật nhiều, hôm nay đến lượt ta gọi tên ngươi…………tiểu Thất, khi ta không ở bên ngươi, ngươi cũng vẫn phải sống thật tốt…………tiểu Thất…….tạm biệt…….

………tiểu Thất…………. tiểu Thất……….. tiểu Thất………

…………..tiểu Thất……..tạm biệt……

Tích Triều, Tích Triều, bích lạc hoàng tuyền, ta đến đâu để gặp lại ngươi.

Tích Triều, Tích Triều, tam giới mênh mông, ta phải đến đâu để được nghe ngươi gọi tiểu Thất.

Vốn tưởng rằng, do dù chịu đựng bao nhiêu đau khổ, cuối cùng vẫn có thể gặp lại ngươi, ai ngờ ngươi đã hóa thành cát bụi. Không phải, cát bụi vẫn có hình dạng, khói hương vẫn còn dấu vết, còn ngươi……

Tất cả đều không còn.

Không còn kiếp này, không có kiếp sau.

Vốn dĩ chỉ là hư không.

Tích Triều, ta gọi ngươi là “Tích Triều”, mong tận hưởng được hiện tại, nào ngờ hiện tại qua đi, lại không có tương lai.

Cầu mà không được, là khổ. Yêu mà chia ly, là đau.

Kết cục này, đã được định trước từ khi bắt đầu, từ khi nụ hoa ấy nở, đã là vĩnh viễn không thể quay lại.

Tích Triều, Tích Triều, thì ra, là chính ta hại ngươi………

……………………….

Ta có nên dịch bộ này không nhỉ, ta đã ôm đồm quá nhiều thứ rồi, hic!

XXX

Khi mỹ nhân nổi giận……………? Chỉ có thể thốt lên hai chữ…………đáng yêu………….!

……………………….

XXX

Chung Hán Lương

 

 

 

 

…………………..

Tiếp tục cuồng nào……………

[Thích Cố] Nguyên lai ái

 

Nguyên Lai Ái

Chế tác: Ayaco

 Nguồn: tudou.com

Dịch: Mặc Thủy

Link

mp4

wma 

Vietsub

Lời dịch giả: MV được dựng cho Thích Cố đồng nghiệp văn hiện đại “Song Thành”.

Lời dịch chỉ có nghĩa trong MV.

 

  

 

 

 

 

 

 

Tôi muốn

Khi mỹ nhân sống trong lâu đài cổ………….? Ai dám nói không hợp……………?

……………………….

Tôi muốn

Chung Hán Lương

 

 

 

 

……………….

Vẫn đang cuồng…..và ức chế……

Hắc

Khi mỹ nhân là xã hội đen…….? Ai dám nói không đẹp………….?

…………………….

Hắc

Chung Hán Lương và Lâm Chí Dĩnh

 

 

 

 

 

………………………

 

Đang cuồng nên up, nếu có hứng sẽ làm lại vietsub

Biên Thành Hoang Nguyệt_Chương 45

TỊCH CHIẾU ÁNH TUYẾT TÀN

Tác giả: Ảm Nhiên Tiêu Hỗn Đản

“Biên Thành Hoang Nguyệt”

Dịch: Mặc Thuỷ

Beta reader: Yến Linh

CHƯƠNG 45

     Mọi người xem như được chứng kiến sự kiên cường của Cố Tích Triều. Vốn dĩ cứ tưởng rằng y bị phế mất võ công, tuy không đến mức độ khóc lóc náo loạn như nữ nhi, nhưng trong lòng ít nhất cũng không dễ chịu. Ai ngờ, y vẫn như không có việc gì xảy ra, chỉ là hình như càng lúc càng ra tay không biết nặng nhẹ………..

“Trên cõi đời này, chỉ có huynh là chịu đựng được Cố Tích Triều…………..” Hách Liên Xuân Thủy bực bội, ném một vò rượu cho Thích Thiếu Thương. Người kia nhìn hắn một cái bật cười, Tiểu Yêu tám phần là bị Cố Tích Triều chọc giận. Rõ ràng biết không cãi nổi người ta thì đừng tìm y gây chuyện mới phải chứ!

“Huynh không thấy thương binh trong doanh trại tự nhiên tăng lên sao? Chỉ một mình Tiểu Hoắc làm sao lo hết được, nhờ Cố Tích Triều giúp đỡ, y lại nhăn nhó khó chịu với ta! Thật là không ra gì!” Hách Liên Xuân Thủy càng nói càng giận.

“Người là do y đánh, huynh bảo y sẽ tốt bụng đi cứu chữa sao?” Thích Thiếu Thương mở vò rượu uống một ngụm lớn.

“Y đánh? Võ công y không phải bị phế rồi sao?” Hách Liên Xuân Thủy kinh ngạc.

“Ban đầu ta cũng tưởng vậy, sau đó y mới nói, chỉ là không thể vận công, nội lực bị phong ấn, còn chiêu thức bộ pháp y không có quên. Binh lính trong doanh trại sao có thể là đối thủ của y.” Thích Thiếu Thương lắc đầu cười. Lúc đầu còn khiến hắn lo lắng, ăn không ngon ngủ không yên, Cố Tích Triều rõ ràng là cố ý trút giận lên hắn.

“Ra là thế, nhưng binh lính trong doanh trại cũng không phải là vô dụng………..chỉ là đọ sức mà cũng không thắng được y?” Hách Liên Xuân Thủy lại càng bực mình, quả thực cần phải huấn luyện lại đám tàn binh bại tướng đó, binh lực Đại Tống không thể yếu ớt mãi được.

“Không cần trách mấy người đó! Cố Tích Triều đâu phải quân tử tay không mà đơn đả độc đấu với họ. Không biết tam tiểu thư lấy từ đâu ra một thanh cổ kiếm cho y, thân kiếm rất nhẹ, nhưng sắc bén không kém Nghịch Thủy Hàn. Tên kiếm cũng rất hay, gọi là Tịch Chiếu*! Ta đã thử đấu với y, chỉ cần với khí thế đó, khi nổi giận ngay cả ta y cũng giết được……..” Thích Thiếu Thương cười đáp. Đương nhiên, luyện kiếm với y hắn cũng không dám thật sự vận công, chỉ có điều, với kiếm thuật của Cố Tích Triều, cùng với sự sắc bén của Tịch Chiếu, muốn tự bảo vệ cũng không phải chuyện khó.

“Dù sao đi nữa, bảo mấy người đó tránh xa y ra! Bình yên không muốn lại tự chuốc khổ vào thân!” Thích Thiếu Thương lắc đầu. Hắn thật không hiểu bọn họ có phải là bệnh hết rồi không, lại đi chọc giận Cố Tích Triều? Hách Liên Xuân Thủy nhìn hắn một lúc không trả lời, cuối cùng thở dài.

“Thích Thiếu Thương……..huynh là ngốc thật hay là giả ngốc? Cả doanh trại chỉ có Hồng Lệ và Tam tiểu thư là nữ nhân, mà bọn họ lại là người không nên chọc giận. Đắc tội với Tam tiểu thư còn có thể chỉ mất một cái tai, dám làm Hồng Lệ giận e rằng cả xác cũng không còn, bọn họ không tìm Cố Tích Triều gây chuyện còn tìm ai được? Muốn ức hiếp người khác phải tìm kẻ yếu hơn mình thôi!” Hách Liên Xuân Thủy chán nản giải thích, hắn cầm quân đã lâu đương nhiên hiểu được đám người đó nghĩ gì.

“Vậy sao? Vậy càng kỳ quái! Ta chưa từng thấy kẻ yếu nào biết giết người! Bảo bọn họ an phận một chút! Đừng để ta phải tự tay giáo huấn!” Thích Thiếu Thương nghiêm túc cảnh cáo.

————–

Đình Vọng Công Chúa thong thả đi đến doanh trướng của Thích Thiếu Thương. Từ khi Đường Long Nguyệt bị bắt, nàng cũng theo cùng. Bởi vì quan hệ Tống Liêu hai nước, Thích Thiếu Thương trừ việc không thả người cũng không hề làm khó nàng, thậm chí đối với nàng cũng rất lễ độ.

“Ta không biết Cố đại phu cũng tốt bụng chữa trị cho thỏ hoang?” Đình Vọng Công Chúa nhìn Cố Tích Triều đang cúi đầu băng bó cho một con thỏ hoang bị gãy chân, bất giác cười dịu dàng. Nàng từng nghe Đường Long Nguyệt nói, Cố Tích Triều là vì nàng khiến y nhớ đến vong thê mà phát bệnh một thời gian, đối với nam nhân này cũng rất lưu tâm. Thanh tú, nho nhã, không hề giống với một Đường Long Nguyệt kiêu ngạo lạnh lùng.

Cố Tích Triều nhìn nàng một cái, giao con thỏ vừa được băng bó xong cho nàng. Đình Vọng Công Chúa nhận lấy, vui vẻ ôm vào lòng.

“Đình Vọng Công Chúa rất thích Đường Long Nguyệt?” Cố Tích Triều cười, vén cửa lều cho nàng vào. Đình Vọng Công Chúa chú ý thấy chân y bị tật, đi rất chậm, từng bước từng bước một.

“Các người không thích Long Nguyệt………?” Đình Vọng Công Chúa ngây thơ hỏi. Người Liêu coi trọng anh hùng hào kiệt. Khi chưa gặp nhóm người Thích Thiếu Thương, nàng vẫn cho rằng Đường Long Nguyệt chính là anh hùng hào kiệt, thiếu niên tuấn lãng, khí độ bất phàm. Nhưng khi bọn họ xuất hiện, nàng dần dần cảm thấy sự thực không giống như nàng nghĩ.

Đình Vọng Công Chúa rời khỏi, Thích Thiếu Thương mới vào trong. Thực ra, hắn vẫn luôn ở bên ngoài, chỉ là Cố Tích Triều và Đình Vọng Công Chúa đang nói chuyện, hắn không tiện vào. Có điều hắn vẫn luôn rất chú ý, Đình Vọng Công Chúa đao thuật cao minh, sợ rằng nếu như hai người họ động thủ, Cố Tích Triều sẽ bất lợi.

“Ngươi nói gì với nàng ta? Ta cũng không cho rằng ngươi thực lòng chữa trị cho thỏ hoang!” Thích Thiếu Thương phát hiện Đình Vọng Công Chúa lúc rời đi trong lòng ôm một con thỏ hoang, không khỏi nhớ đến con thỏ trước đây bị Cố Tích Triều giết, cùng là thỏ nhưng mệnh không giống nhau!

“Do ta làm nó bị thương, chữa được cũng không phải là chuyện không thể!” Cố Tích Triều nhún vai. Thích Thiếu Thương ngẩn người.

“Vãn Tình trước đây cũng rất thích mang những động vật nhỏ đó về nhà, ta phát hiện ra nữ nhân rất thích như thế.” Cố Tích Triều giải thích. Thích Thiếu Thương lại càng ngây ra, tên này tâm địa không bình thường.

“Đình Vọng Công Chúa quyết định trở về rồi! Lần này, Đường Long Nguyệt thật sự là không còn chỗ dựa.” Cố Tích Triều cười lạnh. Y vẫn không tiếc dùng tất cả để dồn hắn đến tuyệt lộ.

“Quay về? Ngươi đã làm gì nàng ta?” Thích Thiếu Thương hỏi dồn. Cố Tích Triều từng nói mấy lời điên khùng đó, không phải là làm thật chứ? Cố Tích Triều liếc hắn một cái.

“Ta có thể làm gì? Lẽ ra nên hỏi ngược lại mới đúng! Ta chỉ nói cho nàng ta biết, Đường Long Nguyệt đã làm những gì, là người như thế nào. Người Liêu trọng anh hùng, đương nhiên, Đường Long Nguyệt không còn là anh hùng trong lòng nàng ta!” Cố Tích Triều cười.

“Chỉ có như vậy?” Thích Thiếu Thương nghi hoặc. Cố Tích Triều từ trước đến nay chưa từng làm gì đơn giản như vậy.

“Sao…..ta chẳng qua chỉ đổ thêm dầu vào lửa, lẽ nào luật pháp Đại Tống có quy định rằng không được làm như thế?” Cố Tích Triều cười càng gian tà. Thích Thiếu Thương ban đầu cảm thấy bực bội, sau đó cũng cười theo. Gặp phải địch thủ như Cố Tích Triều, Đường Long Nguyệt xem như xui xẻo cả đời.

“Chơi đủ chưa? Lão Bát đang nướng dê, mau ra ngoài ăn!” Thích Thiếu Thương đưa tay ra. Cố Tích Triều lại lắc đầu cười.

“Ta không ăn mặn được. Ta không tin không tự bào chế được thuốc giải của Mệnh Nhược Huyền Tơ………..”

——————-

*Tịch Chiếu: trong tiếng Trung đồng âm với “Tích Triều”

[Thích Cố] Hoa Tư Mộng

Hoa Tư Mộng

Chế tác: (ko rõ)

Nguồn: tudou.com

Dịch: Mặc Thủy

Link:

Vietsub(mkv)

mp3

Lời dịch giả: Lời dịch chỉ có nghĩa trong MV.

Dịch giả đang trong cơn cuồng loạn, không có tâm trí làm chuyện khác, chỉ muốn ngày ngày ngắm mỹ nhân.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Mỹ Nhân_tập 1

Mỹ nhân….trong bất kỳ hoàn cảnh nào…………cũng vẫn là mỹ nhân!

Ngồi một mình lại ngắm mỹ nhân, up lên cho mọi người cùng ngắm………..

 

Biên Thành Hoang Nguyệt_Chương 44

TỊCH CHIẾU ÁNH TUYẾT TÀN

Tác giả: Ảm Nhiên Tiêu Hỗn Đản

“Biên Thành Hoang Nguyệt”

Dịch: Mặc Thuỷ

Beta reader: Yến Linh

CHƯƠNG 44

     Người cản được Đường Long Nguyệt trước tiên chính là Tức Hồng Lệ và Tập Mai Hồng, chỉ dựa vào trực giác của nữ nhi mà bọn họ cũng không thể giải thích được. Tức Hồng Lệ dự đoán, Đường Long Nguyệt đối với Đình Vọng Công Chúa cũng không phải hoàn toàn không có tình cảm, có khả năng hắn sẽ quay lại tìm Đình Vọng Công Chúa. Quả nhiên tìm được cả hai ở tẩm cung của Đình Vọng Công Chúa.

Tập Mai Hồng dùng Toái Mộng Đao đối phó với song đao của Đình Vọng Công Chúa, hai người giao đấu không phân thắng bại. Tức Hồng Lệ khiến Đường Long Nguyệt không thể không thừa nhận, hắn đã quá coi thường nàng, tuyệt đối không tiếp cận Đường Long Nguyệt, chỉ dùng Thương Tâm Tiểu Tiễn từ xa chặn tất cả đường lui của hắn. Điều khiến Đường Long Nguyệt càng kinh ngạc hơn chính là Tức Hồng Lệ sử dụng một thanh ngân thương, thương pháp vô cùng lợi hại.

“Kinh Diễm Nhất Thương của Hách Liên Xuân Thủy?” Đường Long Nguyệt vội vàng lui lại. Tuy uy lực không bằng Hách Liên Xuân Thủy, nhưng Tức Hồng Lệ cũng không phải tầm thường.

“Toàn thân ngươi đều là độc, nếu đến quá gần ta sẽ chịu thiệt thòi, nếu lỡ thất thủ bị khống chế, Thiếu Thương và Hách Liên hai người chắc chắn không dám ra tay với ngươi, vẫn là bây giờ nên cẩn thận!” Tức Hồng Lệ bật cười. Nàng không thẹn là giang hồ đệ nhất mỹ nhân, ngay cả Đình Vọng Công Chúa ở bên cạnh giao chiến kịch liệt cũng không khỏi ngây ra.

“Thích Thiếu Thương không lấy cô, chính là hắn mù rồi.” Đường Long Nguyệt thật lòng cảm thán. Một nữ nhân không chỉ xinh đẹp, vừa có dũng khí lại vừa thông minh, cho dù là nam nhân nào cũng không xứng với nàng.

“Ngươi không cần nói khích ta, là ta không chọn Thích Thiếu Thương!” Tức Hồng Lệ cười lạnh lùng.

Hai bên giao đấu một lúc, Hách Liên Xuân Thủy cũng đuổi đến nơi, song thương kết hợp vô cùng hoàn mỹ, khiến Đường Long Nguyệt không ngừng thoái lui. “Keng” một tiếng, song đao của Đình Vọng Công Chúa bị Tập Mai Hồng chém gãy. Đường Long Nguyệt vừa phân tâm, ngân thương một trước một sau đâm thẳng đến.

“Đừng giết hắn!” Thích Thiếu Thương hô lớn. Cố Tích Triều theo bên cạnh hắn, sắc mặt tái xanh, từng bước từng bước chậm rãi tiến đến. Đường Long Nguyệt thấy Cố Tích Triều chưa chết, nhướn mày cười khinh miệt.

“Ngươi chưa chết? Ai cứu ngươi? Thích Thiếu Thương?” Đường Long Nguyệt châm chọc, những tưởng Cố Tích Triều sẽ giận dữ, không ngờ đối phương chỉ cười lạnh lùng, lại còn quang minh chính đại thừa nhận. Y không có gì phải hổ thẹn, kẻ dùng thứ thủ đoạn hèn hạ đó đối phó với người khác mới chính là vô sỉ.

“Giao thuốc giải ra!” Cố Tích Triều nói từng chữ, y tuyệt đối không cho phép ai phế võ công của y, Thiết Thủ không được, Thích Thiếu Thương không được, Đường Long Nguyệt càng không được phép!

“Mệnh Nhược Huyền Tơ sao…………” Đường Long Nguyệt lấy ra một chiếc bình nhỏ. Cố Tích Triều vui mừng, nhưng một tích tắc sau, sắc mặt y trắng bệch lại, Đường Long Nguyệt đã nuốt tất cả thuốc giải.

“Nhạc Bách có nói với ta, bà đã bắt ngươi thề độc, cho nên ngươi không thể giết ta, nhưng ta lại có thể giết ngươi! Cả đời này ngươi đừng hòng lấy được thuốc giải, võ công của ngươi coi như đã bị hủy hoàn toàn rồi!” Đường Long Nguyệt nghiến răng. Hắn hận Cố Tích Triều, hận y hết lần này đến lần khác đánh bại hắn. Cả đời hắn chưa từng thua ai, nhưng chỉ vì gặp Cố Tích Triều mà thảm bại. Nếu hắn sống không được vui vẻ, vậy Cố Tích Triều cũng đừng mong sống yên ổn!

Thích Thiếu Thương căng thẳng nhìn Cố Tích Triều. Dù hắn từng thoát khỏi tay y nhiều lần, hắn cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ y như thế này. Là phẫn nộ đến mức nào mới có thể khiến ánh mắt một người phát sáng đến độ như có thể thiêu cháy mọi thứ.

“Ta lập tức chém đứt tứ chi ngươi, cho ngươi sống vui sướng cả đời!” Cố Tích Triều vô cùng giận dữ, thuận tay rút Nghịch Thủy Hàn của Thích Thiếu Thương ra, thân ảnh thoắt một cái lao về trước.

Đường Long Nguyệt ban đầu kinh ngạc, sau đó lộ ra vẻ vui mừng, hắn chỉ cần đợi Cố Tích Triều tự sa vào lưới là được. Dùng y uy hiếp Thích Thiếu Thương so với dùng Tức Hồng Lệ xem ra càng dễ dàng hơn nhiều.

Chỉ có điều, Cố Tích Triều đã nhanh, Thích Thiếu Thương càng nhanh hơn. Chỉ trong một tích tắc lao đến trước, đoạt lấy Nghịch Thủy Hàn trong tay Cố Tích Triều, kéo y về ôm chặt lấy.

“Tích Triều, bình tĩnh!” Thích Thiếu Thương vội vã gọi. Cố Tích Triều từ trước đến giờ ý chí rất kiên cường, nếu không phải đả kích quá lớn, y tuyệt đối không sơ ý như vậy.

“Hắn là cái gì? Ngươi có biết ta mất bao nhiêu năm, mất bao nhiêu thời gian mới học được Thần Khốc Tiểu Phủ, ta phải chịu đựng bao nhiêu gian khổ mới luyện thành công phu như hiện giờ? Hắn dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì đòi phế võ công của ta?” Cố Tích Triều không ngừng vùng vẫy, cuối cùng cắn vào vai Thích Thiếu Thương.

Thích Thiếu Thương chịu đau, vẫn kiên quyết ôm chặt y, cảnh giác nhìn Đường Long Nguyệt.

“Đừng sợ! Chúng ta trở về Đường Môn cầu xin bà, bà chắc chắn sẽ không bỏ mặc ngươi.” Thích Thiếu Thương không ngừng nhỏ giọng an ủi, trong lòng vừa giận vừa lo. Cố Tích Triều lại càng run rẩy dữ dội hơn trước.

“Bà ta sẽ không cứu, sẽ không cứu………” Cố Tích Triều bắt đầu lẩm bẩm với chính mình. Thích Thiếu Thương giật mình, đành phải đánh ngất y.

Thích Thiếu Thương giao y lại cho Hoắc Ngọc Hải, thở dài, sau đó ánh mắt đột ngột thay đổi, dùng dùng thân kiến điểm hết đại huyệt trên người Đường Long Nguyệt, ra tay rất nặng khiến hắn đau đớn thổ huyết.

“Người thề với bà chỉ có Tích Triều……………” Thích Thiếu Thương lạnh lùng nói. Đường Long Nguyệt giật mình. Thích Thiếu Thương thật sự không ngại giết người…………..

—————–

Cả đoàn người tiếp tục tiến về phía Nam, cuối cùng thoát khỏi thế lực của Bắc Viện. Đến lãnh địa của Nam Viện, Tuy Viễn Công Chúa cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua, cho nên hành trình tương đối thuận buồm xuôi gió.

“Người đâu? Vẫn khỏe chứ?” Hách Liên Xuân Thủy đến tìm Thích Thiếu Thương. Muốn khống chế được loại người như Đường Long Nguyệt, hắn quả thực tốn không ít công sức.

“Vẫn còn ngủ………” Thích Thiếu Thương thở dài. Thuốc của Cố Tích Triều không còn, nay lại bị đả kích rất nặng, hắn lo rằng khi tỉnh lại y sẽ tiếp tục ngây ngốc như lần trước.

“Huynh cũng rất nhẫn nại, đến nước này vẫn chưa giết Đường Long Nguyệt! Nếu có người dám đối xử với Hồng Lệ như thế, ta nhất định sẽ cho hắn vài thương.” Hách Liên Xuân Thủy lắc đầu cảm thán. Thích Thiếu Thương càng lúc càng khiến hắn ngạc nhiên.

“Giết đi cháu của Đường Thái Quân, huynh cho rằng bà ấy sẽ giao thuốc giải sao?” Thích Thiếu Thương cúi đầu, thấp giọng nói. Hắn đã quyết định, về đến Trung Nguyên sẽ lập tức đưa Cố Tích Triều đến Đường Môn cầu giải dược, bất luận Đường Thái Quân muốn hắn làm gì, hắn cũng nhất định lấy được thuốc giải cho Cố Tích Triều. Hiện giờ, hắn cuối cùng cũng hiểu tại sao Thiết Thủ năm lần bảy lượt cảnh cáo, nhưng chưa từng thật sự động thủ phế võ công Cố Tích Triều. Nhìn thấy dáng vẻ y bây giờ ai có thể nhẫn tâm…………

—————

Cố Tích Triều tỉnh lại, đầu óc trống rỗng. Không những vậy, y còn cảm thấy dường như hồn phách đã lạc mất. Vén cửa lều bước ra ngoài, nhìn thảo nguyên bao lao vô tận, đột nhiên có một thứ cảm giác mơ hồ, không rõ nên đi về đâu.

“Cố đại phu, ngài tỉnh rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?” Hoắc Ngọc Hải thấy y ngơ ngẫn đứng trước lều, vội vàng đến bên cạnh quan tâm hỏi.

Cố Tích Triều ngây ra nhìn Hoắc Ngọc Hải, một câu Cố đại phu dường như lấp đầy trái tim trống rỗng của y. Cố Tích Triều cười khổ, không ngờ chỉ một tiếng “đại phu” lại có thể cứu được y. Hoắc Ngọc Hải thấy Cố Tích Triều không phản ứng, tiếp theo lại cười một mình, bất giác căng thẳng định gọi Thích Thiếu Thương. Hắn vừa quay người định đi tìm thì bị Cố Tích Triều kéo lại, cúi đầu dựa vào lưng hắn. Hoắc Ngọc Hải không dám cử động.

“Cám ơn ngươi…….” Cố Tích Triều nói nhỏ.