Biên Thành Hoang Nguyệt_Chương 15

TỊCH CHIẾU ÁNH TUYẾT TÀN

Tác giả: Ảm Nhiên Tiêu Hỗn Đản

“Biên Thành Hoang Nguyệt”

Dịch: Mặc Thuỷ

Beta reader: Yến Linh

CHƯƠNG 15

     “Ta thật không hiểu Đại đương gia nghĩ gì? Rõ ràng hận Cố Tích Triều như vậy lại không cho ta giết y!” Mục Cưu Bình bực bội ngồi xuống trước đống lửa, suýt chút nữa làm đổ nồi canh mà Đàm Tiểu Như đã cất công chuẩn bị.

“Đại đương gia rất hận Cố Tích Triều?” Hoắc Ngọc Hải ngẩn ngơ hỏi. Thích Thiếu Thương cả ngày cười vui vẻ, Cố Tích Triều cũng nói chuyện rất thoải mái, không nói ra hắn cũng không biết hai người đó có huyết hải thâm thù.

“Đệ chưa từng thấy thảm cảnh Liên Vân trại năm đó………” Mục Cưu Bình thần sắc ảm đạm, bất giác oán hận trừng mắt với Thiết Thủ. Hắn cho rằng Thích Thiếu Thương vì Thiết Thủ mới không thể không từ bỏ việc báo thù.

“Đây chính là điều khiến người khác ngưỡng mộ Thích Thiếu Thương.” Thiết Thủ mỉm cười. Có thể giết nhưng lại không giết kẻ đáng chết, có bao nhiêu người có thể làm được như vậy. Ngay cả hắn cũng rất khâm phục Thích Thiếu Thương.

“Cố Tích Triều chết đi, người của Liên Vân trại cũng không thể sống lại. Nhưng Cố Tích Triều còn sống lại có thể cứu được rất nhiều người.” Thiết Thủ nhìn Đàm Tiểu Như, nàng gật đầu đồng tình. Nếu không phải Cố Tích Triều xuất hiện đúng lúc, Thường Lạc trấn sợ rằng người chết càng nhiều hơn.

“Thế bá từng nói, Cố Tích Triều là một kỳ tài. Ở Lục Phiến Môn, y được Quan Trung Thần Y đích thân truyền dạy y thuật. Những thứ khác không nói đến, chỉ cần bản lĩnh giải độc của y cũng đủ để Đường Môn thiên lý truy sát.” Thiết Thủ mỉm cười lắc đầu. Bản lĩnh đắc tội với người khác của Cố Tích Triều cũng xem như đệ nhất, ngay cả Đường Môn xưng bá vùng Tứ Xuyên cũng muốn y chết.

Có điều lần này phiền phức là do Thiết Thủ đem tới cho y. Hắn ngàn vạn lần không nên cứu Bạch Y Tú Hiệp Đoàn Nghiêu Ngọc đã đắc tội với Tiểu Tiên Nữ Đường Hân Nhi của Đường Môn về, càng không nên yêu cầu Cố Tích Triều chữa khỏi cho người đó. Kết quả, cứu sống người Đường Môn muốn giết coi như đắc tội với cả Đường Môn.

Thiết Thủ nghĩ đi nghĩ lại rồi thở dài. Khoảng thời gian đấu với Đường Môn đó lại giúp Cố Tích Triều nghiên cứu được không ít phương pháp dụng độc, cuối cùng dùng tất cả đối phó với Thiết Thủ hắn, đã khổ lại càng khổ hơn. Thiết Thủ cười khổ, nữ nhân biết dụng độc là một tai họa, nam nhân biết dụng độc lại càng phiền phức.

“Ngươi cũng thật bản lĩnh! Ngay cả Đường Môn cũng muốn giết ngươi!” Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều chậm rãi bước tới. Đàm Tiểu Như vui vẻ múc một bát cháo nhân sâm đưa cho Cố Tích Triều. Nữ nhân đúng là không thể đắc tội, Đàm Tiểu Như không biết đã lấy đi bao nhiêu thứ từ Thường Lạc hội.

“Người muốn giết ta có thể ít sao? Ta thật muốn biết trên giang hồ này có bao nhiêu người không muốn ta chết? Nói không chừng chỉ cần một bàn tay là có thể đếm hết rồi.” Cố Tích Triều dáng vẻ “việc không liên quan đến ta” thản nhiên ăn cháo. Thích Thiếu Thương và Thiết Thủ suýt nữa sặc canh, nhìn bộ dạng đắc ý của y, chuyện này cũng đáng để tự hào?

“Sao có thể chứ? Ta thấy ở đây đã có Thiết Thủ đại nhân và Thích đại hiệp không muốn người chết! Còn Tiểu Hoắc xem ra cũng không muốn.” Đàm Tiểu Như cười ngây thơ, Cố Tích Triều nhướn mày.

“Cũng đúng! Vậy ta dứt khoát đối địch cả thiên hạ, dù sao cũng có hai kẻ đứng trước hứng chịu!” Cố Tích Triều nhìn Thích Thiếu Thương và Thiết Thủ bằng ánh mắt gian xảo.

“Ta chỉ nói không giết ngươi, không có nói bảo vệ ngươi. Tốt nhất ngươi an phận một chút cho ta!” Thích Thiếu Thương cảnh cáo. Câu “an phận một chút” cũng là đồng thanh với Thiết Thủ.

Cố Tích Triều cũng không nói gì thêm, ngừng lại hít hít không khí xung quanh, khẽ nhíu mày. Thích Thiếu Thương và Thiết Thủ bất giác căng thẳng, dỏng tai lắng nghe, lại không thấy dộng tĩnh gì.

“Lưu huỳnh…..” Cố Tích Triều để lộ một nụ cười vô cùng chân thực, thân ảnh thoắt một cái biến mất.

“Này! Đến lúc nào rồi mà ngươi còn có tâm trạng ngâm suối nước nóng?” Thích Thiếu Thương không nghĩ ngợi gì vội vàng đi theo.

Bên cạnh rừng phong quả nhiên có một con suối nước nóng nhỏ. Nước hồ ấm áp rất có lợi cho thương thế của Cố Tích Triều, y đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội trị lành thương tích cho mình. Tâm trạng vui vẻ của Cố Tích Triều cũng khiến Thích Thiếu Thương vui lây, mấy ngày vừa rồi không phải giúp Cố Tích Triều trị thương thì là đấu với hắc y nhân, hắn cũng muốn dùng suối nước nóng thư giãn một chút.

Đàm Tiểu Như lại phát hiện cách đó không xa còn có một cái hồ nhỏ. Nàng đương nhiên không thể ở đây cùng một đám nam nhân, nên lẳng lặng đến đó độc chiếm tiểu hồ. Có điều Mục Cưu Bình và Hoắc Ngọc Hải hai người bình thường không hiểu chuyện đi “bả phong, hộ hoa”1. Chỉ còn Thiết Thủ ở lại giữ xe ngựa, tựa như loại chuyện hưởng thụ này không hề liên quan tới hắn.

“Không ngờ lão Bát cũng bắt đầu hiểu những chuyện này!” Thích Thiếu Thương dựa vào vách hồ cảm khái.

“Không phải phí công sao? Có ngươi và Thiết Thủ ở đây, Đàm Tiểu Như lại không phải mù, lại chọn hai tên đó!” Cố Tích Triều nhắm mắt dựa lưng vào tảng đá lớn, cảm thấy tiếc cho Thiết Thủ, thởi cơ tốt như vậy lại không biết hưởng thụ. Có điều nếu Thiết Thủ thật sự đổi tính, y nhất định sẽ bị dọa chết……..

“Ai……nếu Hồng Lệ cũng ở đây thì thật tốt, nàng ấy cũng rất thích cảm giác này……….” Thích Thiếu Thương bước đến cạnh Cố Tích Triều, bắt chước y nhắm mắt dựa vào tảng đá.

“Đại đương gia, ngươi là nói thật hay nói đùa? Tức Hồng Lệ sắp gả cho Hách Liên Xuân Thủy, ngươi lại muốn đẩy nàng xuống nước?”

“Đúng rồi………suýt nữa ta quên mất……..”

“Sao? Lưu luyến sao?”

“Nói không phải là gạt người, Hồng Lệ dù sao cũng là người con gái tốt, hơn nữa còn là giang hồ đệ nhất mỹ nhân.”

Cố Tích Triều tươi cười nhìn chăm chăm Thích Thiếu Thương, ánh mắt rất sáng, sáng đến nỗi Thích Thiếu Thương thấy lạnh người. Mục Cưu Bình nói đúng, đằng sau gương mặt tươi cười của Cố Tích Triều không biết ẩn giấu bao nhiêu âm mưu.

“Nếu ta là Tức Hồng Lệ, ta sẽ không chọn Hách Liên Xuân Thủy cũng không chọn ngươi.” Cố Tích Triều thành thật nói.

“Này……Thích Thiếu Thương ta kém cỏi vậy sao?” Thích Thiếu Thương bực mình hỏi. Hắn vẫn thật sự không biết bản thân thua kém điểm nào.

“Trên thế gian này e rằng chỉ có Tức Hồng Lệ ngốc nghếch mới đi chờ ngươi, lãng phí tuổi thanh xuân của mình. Nếu có thể nhốt Cửu Hiện Thần Long lại, đầu của ta cho ngươi!” Cố Tích Triều cảm thấy tiếc cho Tức Hồng Lệ. Khuyết điểm của nàng chính là quá cố chấp, rõ ràng là điều không thể nàng lại không tin mà tiếp tục chờ đợi.

“Mạng của ngươi đều là của ta, ta lấy đầu ngươi làm gì?” Thích Thiếu Thương cười đáp. Trong lòng cũng cảm thấy có lỗi với Tức Hồng Lệ. Hoặc có lẽ Cố Tích Triều nói đúng, hắn yêu Tức Hồng Lệ, nhưng chưa từng nghĩ đến việc sống cùng nàng cả đời.

“Này……. Ngươi xem, chúng ta nói chuyện lâu như vậy, đã khiến mấy người đó tự hiện thân rồi. Rõ ràng đã sớm để lộ hành tung lại còn cố chấp ẩn nấp, còn không xuất hiện nữa là ta nóng đến hôn mê luôn rồi.” Thích Thiếu Thương bật cười. Quả nhiên, hơn mười tên hắc y nhân từ chỗ nấp từ từ hiện thân, cảnh giác trừng mắt nhìn Thích Thiếu Thương.

“Thích Thiếu Thương, mau giao Mộc Quan Âm ra đây!” hắc y nhân lạnh lùng uy hiếp. Thích Thiếu Thương mắt mở to. Không phải hắn cởi hết y phục rồi mới xuống suối sao? Lại còn có người đòi hắn giao Mộc Quan Âm ra?

“Là ta đầu óc mơ hồ hay là hắn bảo ta giao Mộc Quan Âm ra?” Thích Thiếu Thương quay lại hỏi Cố Tích Triều. Nếu không phải tình hình không được thích hợp lắm, e rằng hắn sẽ cười thật thoải mái.

“Ta đối phó hai tên bên cạnh, còn lại tất cả là của ngươi. Bọn người này chắc không phải người Trung Nguyên, không biết đại hiệp các người ngay cả đi tắm cũng kiếm bất ly thân………”

Cố Tích Triều chưa dứt lời, ác đấu đã bắt đầu. Hắc y nhân không khỏi hối hận đã không dò la kỹ tin tức, bằng không, thứ mà chúng nhìn thấy cuối cùng sẽ không phải kiếm quang của Nghịch Thủy Hàn……..

————–

(1) Bả phong hộ hoa: nói một cách đơn giản là bảo vệ nguời đẹp

15 bình luận về “Biên Thành Hoang Nguyệt_Chương 15

  1. vừa đi học về liền mò lên đây vì nhớ nàng bảo hôm nay ngaỳ lành tháng tốt
    quả nhiên là tốt ah
    nàng có lòng hậu ái, ta cũng hết lòng bồi đắp (hết lòng com :)) ), mong nàng vui vẻ cho 1 tháng có 1 ngày như thế này, thiệt là hoan hỉ
    cái đoạn hai anh tắm suối ta không hiểu lắm, hình như Thích ca cởi hết quần áo, còn Cổ ca thì sao ??( máu dồn lên não)

    Thích

  2. hạ lưu, đồ hạ lưu, thập phần hạ lưu, phi thường hạ lưu, hắn nghĩ mỹ nhân mà thèm đi làm “…..” ah`, mỹ nhân chỉ cần đứng cười, đứng cười thôi là tự động có người móc hầu bao ra trả tiền để xem mỹ nhân cười, hắn việc j phải nghĩ đến đỏ mặt hở? hở? hở?!?

    Thích

      1. aaaaaaaaaaaa đã thấy rồi !!

        * chưa ai như Cố mĩ nhân , nói đoạn khí là đoạn khí … chắc bị Thích bánh bao chọc cho cười dữ quá mới vậy a ~ Muh hồi nhỏ Cố mĩ nhân đã đẹp đến mức cô nương kia phải đuổi đi à ?? ;”; cái này gọi là hồng nhan bạc phận đúng ko ? *

        Thích

        1. mỹ nhân
          trong bất kỳ thời điểm nào
          trong bất cứ hoàn cảnh nào
          cũng vẫn là mỹ nhân!
          ai nói hồi nhỏ anh không đẹp.
          Chậc, với lại bánh bao đầu óc thật đen tối!

          Thích

          1. hình như bánh bao nghĩ là hồi nhỏ Cố mĩ nhân … ( các bạn tự điền vào chỗ trống ) nên mới mặt mũi đỏ lên thế kia . Bộ bánh bao khờ đến mức ko nghĩ con giai có thể làm thế ??? * cười điên dại *

            Mặ Thủy có nick yahoo ko ? cho mình đi ~!

            Thích

  3. Cố mĩ nhân với Thích bánh bao … tắm nước nóng ? * xịt máu mũi *

    ack ack … cứu tớ với …. * tắt thở *

    P/S : edit 2 chương ;”; , bạn tốt quá ;”; . Bạn đã giúp mình mau chóng xuống Diêm Vương phủ làm con rể Diêm Vương gia ^^~

    Thích

Gửi phản hồi cho Mặc Thủy Hủy trả lời