Biên Thành Hoang Nguyệt_Chương 15

TỊCH CHIẾU ÁNH TUYẾT TÀN

Tác giả: Ảm Nhiên Tiêu Hỗn Đản

“Biên Thành Hoang Nguyệt”

Dịch: Mặc Thuỷ

Beta reader: Yến Linh

CHƯƠNG 15

     “Ta thật không hiểu Đại đương gia nghĩ gì? Rõ ràng hận Cố Tích Triều như vậy lại không cho ta giết y!” Mục Cưu Bình bực bội ngồi xuống trước đống lửa, suýt chút nữa làm đổ nồi canh mà Đàm Tiểu Như đã cất công chuẩn bị.

“Đại đương gia rất hận Cố Tích Triều?” Hoắc Ngọc Hải ngẩn ngơ hỏi. Thích Thiếu Thương cả ngày cười vui vẻ, Cố Tích Triều cũng nói chuyện rất thoải mái, không nói ra hắn cũng không biết hai người đó có huyết hải thâm thù.

“Đệ chưa từng thấy thảm cảnh Liên Vân trại năm đó………” Mục Cưu Bình thần sắc ảm đạm, bất giác oán hận trừng mắt với Thiết Thủ. Hắn cho rằng Thích Thiếu Thương vì Thiết Thủ mới không thể không từ bỏ việc báo thù.

“Đây chính là điều khiến người khác ngưỡng mộ Thích Thiếu Thương.” Thiết Thủ mỉm cười. Có thể giết nhưng lại không giết kẻ đáng chết, có bao nhiêu người có thể làm được như vậy. Ngay cả hắn cũng rất khâm phục Thích Thiếu Thương.

“Cố Tích Triều chết đi, người của Liên Vân trại cũng không thể sống lại. Nhưng Cố Tích Triều còn sống lại có thể cứu được rất nhiều người.” Thiết Thủ nhìn Đàm Tiểu Như, nàng gật đầu đồng tình. Nếu không phải Cố Tích Triều xuất hiện đúng lúc, Thường Lạc trấn sợ rằng người chết càng nhiều hơn.

“Thế bá từng nói, Cố Tích Triều là một kỳ tài. Ở Lục Phiến Môn, y được Quan Trung Thần Y đích thân truyền dạy y thuật. Những thứ khác không nói đến, chỉ cần bản lĩnh giải độc của y cũng đủ để Đường Môn thiên lý truy sát.” Thiết Thủ mỉm cười lắc đầu. Bản lĩnh đắc tội với người khác của Cố Tích Triều cũng xem như đệ nhất, ngay cả Đường Môn xưng bá vùng Tứ Xuyên cũng muốn y chết.

Có điều lần này phiền phức là do Thiết Thủ đem tới cho y. Hắn ngàn vạn lần không nên cứu Bạch Y Tú Hiệp Đoàn Nghiêu Ngọc đã đắc tội với Tiểu Tiên Nữ Đường Hân Nhi của Đường Môn về, càng không nên yêu cầu Cố Tích Triều chữa khỏi cho người đó. Kết quả, cứu sống người Đường Môn muốn giết coi như đắc tội với cả Đường Môn.

Thiết Thủ nghĩ đi nghĩ lại rồi thở dài. Khoảng thời gian đấu với Đường Môn đó lại giúp Cố Tích Triều nghiên cứu được không ít phương pháp dụng độc, cuối cùng dùng tất cả đối phó với Thiết Thủ hắn, đã khổ lại càng khổ hơn. Thiết Thủ cười khổ, nữ nhân biết dụng độc là một tai họa, nam nhân biết dụng độc lại càng phiền phức.

“Ngươi cũng thật bản lĩnh! Ngay cả Đường Môn cũng muốn giết ngươi!” Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều chậm rãi bước tới. Đàm Tiểu Như vui vẻ múc một bát cháo nhân sâm đưa cho Cố Tích Triều. Nữ nhân đúng là không thể đắc tội, Đàm Tiểu Như không biết đã lấy đi bao nhiêu thứ từ Thường Lạc hội.

“Người muốn giết ta có thể ít sao? Ta thật muốn biết trên giang hồ này có bao nhiêu người không muốn ta chết? Nói không chừng chỉ cần một bàn tay là có thể đếm hết rồi.” Cố Tích Triều dáng vẻ “việc không liên quan đến ta” thản nhiên ăn cháo. Thích Thiếu Thương và Thiết Thủ suýt nữa sặc canh, nhìn bộ dạng đắc ý của y, chuyện này cũng đáng để tự hào?

“Sao có thể chứ? Ta thấy ở đây đã có Thiết Thủ đại nhân và Thích đại hiệp không muốn người chết! Còn Tiểu Hoắc xem ra cũng không muốn.” Đàm Tiểu Như cười ngây thơ, Cố Tích Triều nhướn mày.

“Cũng đúng! Vậy ta dứt khoát đối địch cả thiên hạ, dù sao cũng có hai kẻ đứng trước hứng chịu!” Cố Tích Triều nhìn Thích Thiếu Thương và Thiết Thủ bằng ánh mắt gian xảo.

“Ta chỉ nói không giết ngươi, không có nói bảo vệ ngươi. Tốt nhất ngươi an phận một chút cho ta!” Thích Thiếu Thương cảnh cáo. Câu “an phận một chút” cũng là đồng thanh với Thiết Thủ.

Cố Tích Triều cũng không nói gì thêm, ngừng lại hít hít không khí xung quanh, khẽ nhíu mày. Thích Thiếu Thương và Thiết Thủ bất giác căng thẳng, dỏng tai lắng nghe, lại không thấy dộng tĩnh gì.

“Lưu huỳnh…..” Cố Tích Triều để lộ một nụ cười vô cùng chân thực, thân ảnh thoắt một cái biến mất.

“Này! Đến lúc nào rồi mà ngươi còn có tâm trạng ngâm suối nước nóng?” Thích Thiếu Thương không nghĩ ngợi gì vội vàng đi theo.

Bên cạnh rừng phong quả nhiên có một con suối nước nóng nhỏ. Nước hồ ấm áp rất có lợi cho thương thế của Cố Tích Triều, y đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội trị lành thương tích cho mình. Tâm trạng vui vẻ của Cố Tích Triều cũng khiến Thích Thiếu Thương vui lây, mấy ngày vừa rồi không phải giúp Cố Tích Triều trị thương thì là đấu với hắc y nhân, hắn cũng muốn dùng suối nước nóng thư giãn một chút.

Đàm Tiểu Như lại phát hiện cách đó không xa còn có một cái hồ nhỏ. Nàng đương nhiên không thể ở đây cùng một đám nam nhân, nên lẳng lặng đến đó độc chiếm tiểu hồ. Có điều Mục Cưu Bình và Hoắc Ngọc Hải hai người bình thường không hiểu chuyện đi “bả phong, hộ hoa”1. Chỉ còn Thiết Thủ ở lại giữ xe ngựa, tựa như loại chuyện hưởng thụ này không hề liên quan tới hắn.

“Không ngờ lão Bát cũng bắt đầu hiểu những chuyện này!” Thích Thiếu Thương dựa vào vách hồ cảm khái.

“Không phải phí công sao? Có ngươi và Thiết Thủ ở đây, Đàm Tiểu Như lại không phải mù, lại chọn hai tên đó!” Cố Tích Triều nhắm mắt dựa lưng vào tảng đá lớn, cảm thấy tiếc cho Thiết Thủ, thởi cơ tốt như vậy lại không biết hưởng thụ. Có điều nếu Thiết Thủ thật sự đổi tính, y nhất định sẽ bị dọa chết……..

“Ai……nếu Hồng Lệ cũng ở đây thì thật tốt, nàng ấy cũng rất thích cảm giác này……….” Thích Thiếu Thương bước đến cạnh Cố Tích Triều, bắt chước y nhắm mắt dựa vào tảng đá.

“Đại đương gia, ngươi là nói thật hay nói đùa? Tức Hồng Lệ sắp gả cho Hách Liên Xuân Thủy, ngươi lại muốn đẩy nàng xuống nước?”

“Đúng rồi………suýt nữa ta quên mất……..”

“Sao? Lưu luyến sao?”

“Nói không phải là gạt người, Hồng Lệ dù sao cũng là người con gái tốt, hơn nữa còn là giang hồ đệ nhất mỹ nhân.”

Cố Tích Triều tươi cười nhìn chăm chăm Thích Thiếu Thương, ánh mắt rất sáng, sáng đến nỗi Thích Thiếu Thương thấy lạnh người. Mục Cưu Bình nói đúng, đằng sau gương mặt tươi cười của Cố Tích Triều không biết ẩn giấu bao nhiêu âm mưu.

“Nếu ta là Tức Hồng Lệ, ta sẽ không chọn Hách Liên Xuân Thủy cũng không chọn ngươi.” Cố Tích Triều thành thật nói.

“Này……Thích Thiếu Thương ta kém cỏi vậy sao?” Thích Thiếu Thương bực mình hỏi. Hắn vẫn thật sự không biết bản thân thua kém điểm nào.

“Trên thế gian này e rằng chỉ có Tức Hồng Lệ ngốc nghếch mới đi chờ ngươi, lãng phí tuổi thanh xuân của mình. Nếu có thể nhốt Cửu Hiện Thần Long lại, đầu của ta cho ngươi!” Cố Tích Triều cảm thấy tiếc cho Tức Hồng Lệ. Khuyết điểm của nàng chính là quá cố chấp, rõ ràng là điều không thể nàng lại không tin mà tiếp tục chờ đợi.

“Mạng của ngươi đều là của ta, ta lấy đầu ngươi làm gì?” Thích Thiếu Thương cười đáp. Trong lòng cũng cảm thấy có lỗi với Tức Hồng Lệ. Hoặc có lẽ Cố Tích Triều nói đúng, hắn yêu Tức Hồng Lệ, nhưng chưa từng nghĩ đến việc sống cùng nàng cả đời.

“Này……. Ngươi xem, chúng ta nói chuyện lâu như vậy, đã khiến mấy người đó tự hiện thân rồi. Rõ ràng đã sớm để lộ hành tung lại còn cố chấp ẩn nấp, còn không xuất hiện nữa là ta nóng đến hôn mê luôn rồi.” Thích Thiếu Thương bật cười. Quả nhiên, hơn mười tên hắc y nhân từ chỗ nấp từ từ hiện thân, cảnh giác trừng mắt nhìn Thích Thiếu Thương.

“Thích Thiếu Thương, mau giao Mộc Quan Âm ra đây!” hắc y nhân lạnh lùng uy hiếp. Thích Thiếu Thương mắt mở to. Không phải hắn cởi hết y phục rồi mới xuống suối sao? Lại còn có người đòi hắn giao Mộc Quan Âm ra?

“Là ta đầu óc mơ hồ hay là hắn bảo ta giao Mộc Quan Âm ra?” Thích Thiếu Thương quay lại hỏi Cố Tích Triều. Nếu không phải tình hình không được thích hợp lắm, e rằng hắn sẽ cười thật thoải mái.

“Ta đối phó hai tên bên cạnh, còn lại tất cả là của ngươi. Bọn người này chắc không phải người Trung Nguyên, không biết đại hiệp các người ngay cả đi tắm cũng kiếm bất ly thân………”

Cố Tích Triều chưa dứt lời, ác đấu đã bắt đầu. Hắc y nhân không khỏi hối hận đã không dò la kỹ tin tức, bằng không, thứ mà chúng nhìn thấy cuối cùng sẽ không phải kiếm quang của Nghịch Thủy Hàn……..

————–

(1) Bả phong hộ hoa: nói một cách đơn giản là bảo vệ nguời đẹp

Biên Thành Hoang Nguyệt_Chương 14

TỊCH CHIẾU ÁNH TUYẾT TÀN

Tác giả: Ảm Nhiên Tiêu Hỗn Đản

“Biên Thành Hoang Nguyệt”

Dịch: Mặc Thuỷ

Beta reader: Yến Linh

CHƯƠNG 14

     Đoàn người Thiết Thủ đi không nhanh lắm, vì ngoài Đàm Tiểu Như không biết võ công không thể theo kịp, còn có Cố Tích Triều đang trọng thương thỉnh thoảng lại đoạn khí. Thay vì cứ phải lo lắng mà đi, Thiết Thủ quyết định tìm một khu rừng dừng lại giúp Cố Tích Triều vận khí trị thương.

Thiết Thủ không hổ là Thiết Thủ, nội lực vô cùng thâm hậu. Không đến hai tuần trà, nội thương của Cố Tích Triều đã đỡ hơn một nửa.

“Cũng chỉ có huynh mới có bản lĩnh như vậy, giúp y trị thương xong vẫn có thể mặt không đổi sắc.” Thích Thiếu Thương cười khen ngợi. Nhớ lại hai lần giúp Cố Tích Triều vận công, lần nào cũng suýt bị y kéo theo, cả hai cùng kết bạn với Diêm Vương.

“Huynh nếu có thể chuyên tâm một chút thì sẽ làm được.” Thiết Thủ khiêm tốn trả lời. Thiết Thủ vẫn cho rằng Thích Thiếu Thương trong lòng vẫn còn hận Cố Tích Triều. Chỉ có mình Thích Thiếu Thương hiểu rõ, hoặc có thể chính hắn cũng không hiểu được, đối với hắn, giết Cố Tích Triều hay không đã không còn ý nghĩa nữa.

“Bọn hắc y nhân đó rốt cuộc là ai? Nghe ngữ khí của Tiểu Ngọc sư thúc, không thể có nhiều người biết bí mật của Mộc Quan Âm mới đúng?” Thích Thiếu Thương nhìn chăm chú Mộc Quan Âm, có chút thôi thúc muốnđập vỡ ra xem thử bảo bối được giấu bên trong rốt cuộc là cái gì? Có điều nhìn bức tượng Quan Âm này cũng kông dám ra tay.

“Người khắc tượng đúng là cao nhân, trong thiên hạ những người không chút tôn kính, tuyệt không do dự ra tay phá hủy tượng thần chỉ sợ không nhiều.” Thiết Thủ thở dài. Bức tượng có thể được bảo quản hoàn hảo như thế này, ít nhiều gì cũng do tâm tư này.

“Có điều ta quen biết một người dám làm như vậy.” Thích Thiếu Thương và Thiết Thủ cùng lúc nhớ đến một cái tên, Cố Tích Triều.

“Qua khỏi rừng phong trước mặt là đến lúc chia tay rồi, huynh đưa Cố Tích Triều và Đàm Tiểu Như lên đường không có vấn đề gì chứ? Bằng không, cùng ta đến Hủy Nặc thành, đợi hôn lễ của Hồng Lệ kết thúc, ta cùng các người quay về kinh thành?” Thích Thiếu Thương đề nghị, có chết hắn cũng không tin trên đường có thể bình an vô sự.

“Không cần! Ta đã thông báo cho Tam sư đệ đến tiếp ứng! Nếu Phù Dung không đi theo gây rối, y rất nhanh sẽ đến kịp.” Thiết Thủ bật cười. Mỗi lần nhắc đến Truy Mệnh và Thủy Phù Dung, Thiết Thủ sẽ trở nên ôn hòa hơn bình thường rất nhiều.

“Ta sợ y không chỉ không thoát được Thủy Phù Dung, ngược lại còn được thêm một Tập tam tiểu thư bám theo. Lúc ta và lão Bát rời Kinh thành, nghe nói có một tiểu cô nương trên đầu cài hai con tiểu hồ điệp, tay giữ một thanh trường đao vừa nhẹ vừa mỏng, khi không vui sẽ tùy tiện làm phiền người khác đã đến thành Biện Kinh.” Thích Thiếu Thương cười gian.

Thông cảm với Lãnh Huyết, càng thông cảm với Truy Mệnh, vị đại tiểu thư trên tóc cài hai con tiểu hồ điệp này một khi không tìm được Lãnh Huyết của nàng, nhất định sẽ trút giận lên Truy Mệnh. Mà điều thê thảm nhất là, Thủy Phù Dung cũng sẽ giúp nàng trút giận.

Thiết Thủ vừa nghe đến vị đại tiểu thư dám rút đao chỉ vào hắn này liền đau đầu. Hắn nghĩ, trong Lục Phiến Môn bất luận là ai, chỉ cần nhìn thấy nàng cũng sẽ đau đầu, ngay cả Vô Tình cũng tìm cách tránh nàng. Ai bảo vị Tập tam tiểu thư đánh không được, mắng không xong, vừa xinh đẹp vừa giỏi đao pháp này là ý trung nhân của tiểu sư đệ bọn họ. Thiết Thủ đột nhiên cảm thấy không muốn quay về Lục Phiến Môn.

Cố Tích Triều điều khí một thời gian, xem như thương thế hồi phục không ít, tinh thần sảng khoái tản bộ trong rừng. Chỉ có điều sau đi được một đoạn ngắn không khỏi nhíu mày, cái gì gọi là đứng ngồi không yên, chính là cảm giác Mục Cưu Bình tay nắm Trượng Bát Thương “ngươi đi ta đi ngươi dừng ta dừng” theo sau y………

“Ta không biết Trận Tiền Phong lại tốt bụng như vậy, lại còn lo lắng cho Cố Tích Triều ta?” Cố Tích Triều cười. Mục Cưu Bình không khỏi ngẩn ra, sau đó phát hỏa.

“Ai lo lắng cho ngươi? Ta chỉ là không muốn Đại đương gia khó xử. Là do ta làm ngươi bị thương, ta biết Đại đương gia vì ta mà phải nghe lời ngươi. Ai làm người đó chịu, chuyệncủa ngươi do ta phụ trách, không cho phép ngươi làm phiền Đại đương gia, càng không cho phép ngươi thấy Đại đương gia thương hại ngươi mà làm bậy……” Mục Cưu Bình còn chưa nói hết câu, Cố Tích Triều đã một chưởng đánh tới.

Mục Cưu Bình không nghĩ rằng Cố Tích Triều vừa nói trở mặt liền trở mặt, thương tích chưa lành còn dám động thủ, liền lui lại. Cố Tích Triều một chiêu chưa đắc thủ lại hung hăng xuất thêm một chiêu. Mục Cưu Bình tim đập liên hồi, không sớm không muộn, không phải ngay lúc này lại phát điên chứ?

Luận võ nghệ, Cố Tích Triều hơn Mục Cưu Bình xa, có điều y bất lợi vì thương tích chưa khỏi, vừa tật một chân vừa gãy một tay. Nhưng một Cố Tích Triều đang trong cơn thịnh nộ vẫn có thể thắng Mục Cưu Bình.

Thấy Mục Cưu Bình sắp mất mạng, Thích Thiếu Thương vội vàng ngăn sát chiêu của Cố Tích Triều lại, ôm chặt lấy y kéo ra xa.

“Lão Bát!” Thích Thiếu Thương giận dữ quát, không rõ giận Mục Cưu Bình hay Cố Tích Triều.

“Đại đương gia, không cần ngài giúp! Hôm nay đệ quyết vì huynh đệ Liên Vân trại báo thù! Nếu chết, là do đệ võ công không bằng người!” Mục Cưu Bình giơ cao thương xông lên trước.

“Được lắm! Thù mới hận cũ cùng tính một thể!” Cố Tích Triều vùng ra khỏi sự khống chế của Thích Thiếu Thương, nhưng Thích Thiếu Thương nhanh tay hơn ngăn y lại. So về sức lực y vẫn kém xa đám sơn tặc thổ phỉ này.

“Lão Bát! Đi!” Cửu Hiện Thần Long giận thật rồi. Kẻ nào cũng coi lời hắn nói như không phải không?

Mục Cưu Bình lập tức im bặt, oán hận cầm thương rời đi. Cố Tích Triều vẫn còn muốn đuổi theo, nhưng đôi tay Thích Thiếu Thương khiến y bình tĩnh hơn một chút.

“Cố Tích Triều ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Mối thù của Liên Vân trại đã không tính với ngươi nữa, còn muốn giết người?” Thích Thiếu Thương tức giận trừng mắt nhìn Cố Tích Triều.

“Tính đi! Ta đứng đây cho ngươi đòi mạng! Qua đây!” Cố Tích Triều quát lại, trừng mắt với Thích Thiếu Thương.

“Vẫn chưa nghĩ ra đòi thế nào! Cho ngươi tạm thiếu vậy!” Thích Thiếu Thương dứt khoát. Cố Tích Triều ngược lại ngây ra.

“Thích Thiếu Thương……. Ngươi đang nói cái gì?” Cố Tích Triều không biết nên khóc hay nên cười. Đột nhiên lại hiểu được vì sao những người kia cho dù bỏ mạng cũng quyết bảo vệ Thích Thiếu Thương. Đây chính là điểm lợi hại của Cửu Hiện Thần Long hắn, vừa độ lượng vừa khoáng đạt.

“Nói thật, ta không muốn giết ngươi, nhưng không biết nên làm gì ngươi, tạm cho ngươi thiếu nợ vậy!” Thích Thiếu Thương nhún vai, tâm tình hiện tại thoải mái hơn nhiều. Trước kia bị Cố Tích Triều thiên lý truy sát, cảm giác đó hắn chịu đựng đủ rồi.

“Ngươi có còn nhớ, ngươi từng nói nếu không có người giết ta, chính là ông trời không có mắt.” Cố Tích Triều bình thản nhắc nhở. Y đã quen với cuộc sống vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, căn bản không thể hiểu được “nhân nghĩa” mà Thích Thiếu Thương thường nói. “Nhân nghĩa”? Là chuyện cười chăng?

“Ông trời có mắt hay không liên quan gì đến Thích Thiếu Thương ta?” Thích Thiếu Thương nhướn mày. Cố Tích Triều lần này thật sự ngây ra, trong thiên hạ có loại người này sao? Y coi thường lời thề độc của bản thân cũng không sợ ứng nghiệm, tên Thích Thiếu Thương cũng không xem lời thề với trời ra gì? Thôi bỏ đi! Coi như mệnh y không tốt, gặp phải khắc tinh, hoàn toàn thất bại rồi.

“Còn cãi gì nữa? Đã hết tức giận chưa? Có thể ăn cơm rồi!” Đàm Tiểu Như cười tít mắt đứng bên cạnh. Tiểu cô nương này cũng thật là, lấp lấp ló ló trong rừng, đợi hai người bình tĩnh lại mới bước ra.

Thích Thiếu Thương cười với nàng, đưa tay kéo Cố Tích Triều đi theo nàng.

Biên Thành Hoang Nguyệt_Chương 13

TỊCH CHIẾU ÁNH TUYẾT TÀN

Tác giả: Ảm Nhiên Tiêu Hỗn Đản

“Biên Thành Hoang Nguyệt”

Dịch: Mặc Thuỷ

Beta reader: Yến Linh

CHƯƠNG 13

     Trong tiểu đình ở hậu hoa viên Thường Lạc hội, trên bếp lò trà nhân sâm nhè nhẹ tỏa khói, trên bàn là điểm tâm Đàm Tiểu Như chuẩn bị.

Thích Thiếu Thương rót một tách trà sâm. Bị Tiểu Ngọc sư thúc gây náo loạn một đêm, không ai còn tâm tư để ngủ. Nhìn Cố Tích Triều ở bên cạnh, cái tên này thật biết chọn thời gian để ngẩn ra.

“Thật không ngờ mẫu thân ngươi bản lĩnh như vậy, sao ngươi không hỏi lai lịch của người?” Thích Thiếu Thương có chút tức giận. Trong thiên hạ lại có loại người đại sự tinh tường, tiểu sự hồ đồ như y? Mẫu thân y dạy dỗ được một nhi tử như y, sao có thể tự cho mình xuất thân thấp kém? Vậy huynh đệ Liên Vân trại của hắn thì là cái gì?

Cố Tích Triều nhìn Thích Thiếu Thương một cái, phát hiện hắn là thành tâm thành ý hỏi, không nhịn được bật cười.

“Đại đương gia, ta bây giờ có thể khẳng định, ngươi chắc chắn chưa từng ghé qua một kỹ viện giống như Tiêu Kim quật.” Cố Tích Triều cười đắc ý. Thích Thiếu Thương liền đem điểm tâm do Đàm Tiểu Như chuẩn bị ném qua. Cố Tích Triều nói câu nào cũng Đại đương gia mà một chút thành ý cũng không có.

“Nữ nhân ở đó ai mà không có bản lĩnh? Đừng coi thường nữ nhân…….” Cố Tích Triều lắc đầu.

“Sau đó thì sao? Ngươi nói khi mẫu thân rời đi ngươi mới mười một tuổi? Làm gì có mẫu thân như vậy? Có thể bỏ con mình ở nơi đó, chẳng phải là hủy đi cuộc đời ngươi sao?”

Thích Thiếu Thương thật tâm cảm thấy bất bình thay Cố Tích Triều. Nếu không phải vì xuất thân như vậy, y sao có thể đi đến bước đường này?

Đi đâu cũng bị người khác khinh thường ức hiếp, tâm tính đại biến, cuối cùng bước vào con đường bàn rẻ huynh đệ, thông địch phản quốc, hại chết người con gái mình yêu thương nhât, bản thân bị điên.

“Đại đương gia! Ngươi thật là thích lo chuyện bao đồng! Ngươi đoán xem, ta dựa vào cái gì để tiếp tục sống?” Cố Tích Triều chớp mắt. Thích Thiếu Thương ban đầu ngây ra, sau đó đỏ mặt tía tai. Lúc này, Cố Tích Triều thật sự không nhịn được cười lớn.

“Thích Thiếu Thương à Thích Thiếu Thương! Ta nên mắng ngươi bẩn thỉu hay hạ lưu?” Cố Tích Triều cười đến chảy nước mắt, đã rất lâu rồi không cười thoải mái như vậy. Ở cạnh Thích Thiếu Thương quả thật rất thú vị, bất luận là ở Kỳ Đình năm đó hay bây giờ ở tiểu đình của Thường Lạc hội, Thích Thiếu Thương vĩnh viễn là Thích Thiếu Thương.

“Thở một chút đi! Cười mãi không chừng đoạn khí.” Thích Thiếu Thương bực mình, giúp Cố Tích Triều rót một tách trà sâm. Đây đúng là ứng với câu hảo tâm không có hảo báo, quan tâm loại người như Cố Tích Triều vẫn là tự tìm phiền phức. Kiếp trước hắn thiếu nợ y?

“Là người thay thế mẫu thân trở thành hoa khôi, Hồng Liễu tỷ tỷ thu nhận ta. Ta biết gảy đàn, mà nàng lại là Giang Nam đệ nhất nhạc kỹ.”

Cố Tích Triều nhận trà sâm Thích Thiếu Thương đưa cho y, bất giác nhớ lại chiếc đàn mà y từng gảy vì Thích Thiếu Thương, năm đó loạn lạc không biết đã lưu lạc đến đâu.

“Ngươi thật có duyên với nữ nhân.” Thích Thiếu Thương cười gượng. Cố Tích Triều bất luận đi đến đâu cũng đều có nữ nhân vì y dốc lòng dốc sức, thậm chí không tiếc sinh mạng.

“Không quá hai năm, khi mười ba tuổi Hồng Liễu tỷ tỷ liền để ta rời khỏi, từ đó lưu lạc đầu đường xó chợ.” Cố Tích Triều bình thản nhớ lại. Không ngờ hôm nay nhớ lại những thàng ngày khổ cực năm đó lại cảm thấy xa xôi như từ kiếp trước.

“Có chuyện gì?” Thích Thiếu Thương vội hỏi. Tuy rằng luôn cảm thấy một đứa trẻ lưu lại nơi đó lâu không phải là chuyện tốt, nhưng đuổi một đứa trẻ mười ba tuổi ra đường, nữ nhân tên Hồng Liễu này quả thực có chút tàn nhẫn.

“Bởi vì ta uy hiếp đến nàng.” Cố Tích Triều thở dài. Thích Thiếu Thương ngây ra, hắn có thể tưởng tượng được Hồng Liễu tại sao làm vậy. Tuổi tác dần dần tăng, bên cạnh lại có một thiếu niên vô cùng thanh tú, khi ánh nhìn của mọi người không còn dành cho nàng, nàng không thể không hoảng sợ. Nói cho cùng, đây là thứ duy nhất nàng có để sinh tồn.

“Vậy ngươi có từng đi tìm mẫu thân chưa? Nếu tìm được bà ấy, có lẽ…….” Thích Thiếu Thương đột nhiên cảm thấy người bên cạnh không có động tĩnh gì. Cố Tích Triều nằm trên bàn không có phản ứng.

“Cố Tích Triều………” Thích Thiếu Thương vươn tay đẩy y, tim bắt đầu đập mạnh.

“Này! Cố Tích Triều……….này! Ngươi tại sao vừa nói đoạn khí là đoạn khí chứ!” Thích Thiếu Thương vội vàng áp tay vào lưng Cố Tích Triều, nội lực không ngừng truyền qua. Cái tên này quả thực bản lĩnh! Lần nào cũng chọn lúc chỉ có hắn bên cạnh mà đoạn khí.

Xác định Cố Tích Triều đã hồi phục khí tức, Thích Thiếu Thương mới có thể thở phào nhẹ nhõm, có điều vẫn không dám buông tay ra, càng không dám bỏ mặc y một mình ở đây, bất đắc dĩ dành phải ôm y về phòng. Cố Tích Triều trời đánh, kiếp trước hắn cướp thê tử của y hay là nợ tiền y, kiếp này sống để trả nợ sao?

—————

Sáng sớm, Thiết Thủ và Hoắc Ngọc Hải chuẩn bị xe ngựa mượn của Thường Lạc hội. Bọn họ quyết định cùng lên đường. Thiết Thủ đưa Đàm Tiểu Như và Cố Tích Triều về Kinh thành, thuận đường mang Mộc Quan Âm về Lục Phiến Môn; còn Thích Thiếu Thương theo kế hoạch ban đầu đến Hủy Nặc thành.

Đàm Tiểu Như thay một bộ y phục thuần màu đen, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Hàn Vân Sơn. Tiếc rằng Hàn Vân Sơn không buồn nhìn nàng một lần, quay đầu trở vào trong. Đàm Tiểu Như bất giác mắt hoe đỏ. Mục Cưu Bình và Hoắc Ngọc Hải thật sự tiếc cho nàng. Suy cho cùng nàng cũng không làm sai điều gì, xuất thân không tốt không phải là điều nàng mong muốn.

“Thích Thiếu Thương đâu?” Thiết Thủ chỉnh lại yên ngựa, đã đến lúc phải xuất phát rồi.

“Không biết, Đại đương gia đêm qua không có về phòng.” Mục Cưu Bình vừa sáng sớm đã đến gọi cửa.Bên trong không có người, giường chiếu cũng vẫn xếp gọn gàng.

“Cố đại phu cũng chưa tỉnh, ta đi gọi y.” Đàm Tiểu Như ổn định lại tâm trạng, miễn cưỡng nở nụ cười đi tìm Cố Tích Triều. Hoắc Ngọc Hải và Mục Cưu Bình nhìn nhau, sau đó vội vàng đi theo.

“Cố đại phu! Cố đại phu!”

Đàm Tiểu Như gõ cựa nhẹ nhàng. Đáp lại nàng lại là Thích Thiếu Thương, làm cho ba người há hốc miệng.

“Đại….. Đại đương gia, sao lại ở……..ở đây?” Mục Cưu Bình ấp a ấp úng, vẫn còn muốn hỏi nhưng bị ánh mắt đáng sợ của Thích Thiếu Thương dọa cho im bặt.

“Đi hỏi Cố Tích Triều!” Thích Thiếu Thương bực bội đẩy ba người ra. Một đêm ngủ không yên khiến tinh thần hắn rất kém. Trong lòng ôm một người, vừa ngồi vừa ngủ suốt một đêm, làm sao thoải mái được!

“Cố Tích Triều………..” Mục Cưu Bình vốn muốn hỏi tiếp, nhưng thấy Cố Tích Triều bước thấp bước cao theo sau Thích Thiếu Thương căn bản là chưa tỉnh ngủ, hỏi cũng như không!

“Xem ra, đêm qua huynh ngủ một giấc rất ngon!” Thiết Thủ pha trò, Thích Thiếu Thương liếc hắn một cái thật rất muốn trút hết giận dữ lên hắn. Nghe nói chuyện sống chết của Cố Tích Triều là trách nhiệm của Thiết Thủ! Liên quan gì đến Thích Thiếu Thương hắn? Vừa quay đầu lại liền thấy Cố Tích Triều đang trèo lên lưng ngựa, lập tức kéo y xuống.

“Ngươi đang làm gì đó? Còn không sợ đang cưỡi ngựa lại đoạn khí?” Nhắc đến lại bực mình, ở đâu ra một kẻ vừa nói đoạn khí liền đoạn khí, làm hắn sợ suýt chết.

Không nói không rằng kéo Cố Tích Triều đến bên xe ngựa, lúc này xem như làm y tỉnh hẳn rồi. Từ khi chân y bị thương, Thiết Thủ khi đi đường cũng thường để ý đến y, bước đi chậm rãi; nhưng tên Thích Thiếu Thương này, Thích Đại đương gia hoàn toàn không làm được, không quan tâm chân y tật hay không tật, kéo kéo đẩy đẩy bắt Cố Tích Triều theo kịp bước chân hắn.

Hoàn toàn không có cơ hội mở miệng, Cố Tích Triều bị Thích Thiếu Thương đẩy lên xe. Đàm Tiểu Như rât giỏi nhìn mặt đoán ý vội vàng lên theo, nàng chắc chắn không để cho Thích Thiếu Thương có cơ hội trút giận lên nàng.

“Đi thôi!” Thiết Thủ lên tiếng, cả đoàn người rời khỏi Thường Lạc trấn.