Đá Dữ – Chương 16

ĐÁ DỮ

Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả

Dịch: Mặc Thủy

.

Chương 16

Tranh chấp thừa kế

John cảm thấy sau khi Johnson xuất hiện là mình ớn lạnh toàn thân.

Nhưng vì phí ủy thác, anh lại không thể đuổi Johnson ra ngoài, đành phải bỏ thêm mấy khúc gỗ vào lò sưởi để lửa cháy mạnh hơn.

“Mặc dù rất vui khi nghe ngài khẳng định khả năng của mình, nhưng tôi không muốn động đến những tồn tại huyền bí nữa đâu.” John nhấn mạnh, anh không muốn phát điên.

“Việc này không liên quan gì tới tồn tại huyền bí.” Johnson tùy ý thả viên đá quý xuống đống tiền vàng, ánh lửa trong lò sưởi khiến chúng tỏa ra vầng hào quang rực rỡ.

Đôi mắt của John dõi theo vầng hào quang tuyệt đẹp này.

A, thật bi thảm, sự nghèo đói hành hạ tâm hồn anh, buộc anh phải phục vụ cho quỷ dữ… John yếu ớt dựa vào ghế, rút ​​điếu thuốc ra, quẹt diêm rồi châm lửa.

Rít một hơi thuốc thật sâu, John nở một nụ cười xã giao chuẩn mực: “Xin mời nói, thưa ngài Johnson, thám tử luôn sẵn lòng giúp đỡ người khác giải quyết những vấn đề mà họ không giỏi xử lý.”

Johnson lấy tờ báo y mua trước đó ra, đặt nó lên bàn.

“Việc ta muốn ủy thác kỳ thực có liên quan đến anh… hay nói đúng hơn là đã từng có liên quan.”

Trang mà Johnson mở ra là bản tóm tắt của The Daily Telegraph về một số ngày ra tòa và kết quả của vụ tranh chấp tài sản của gia tộc Brandon, trang này còn có một bức ảnh đen trắng chụp ở lối vào tòa án.

Vụ tranh chấp tài sản thừa kế này đã diễn ra được hai năm. Người đàn ông tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn trong ảnh chính là nhân vật chính của vụ việc. Một gã xui xẻo đã bốn mươi tám tuổi rồi mà còn bị họ hàng nghi ngờ là con ngoài giá thú, đồng thời nghi ngờ quyền thừa kế của gã.

Gã cũng là khách hàng cũ của John.

John vội vàng đến thị trấn Đá Ngầm Đen ở Iceland, muốn tìm mục sư Cornell lấy giấy chứng nhận viết tay, để chứng minh nghi thức rửa tội cho ông Brandon này. Kết quả là anh gặp phải sự kiện huyền bí ở thị trấn Đá Ngầm Đen, cuối cùng thị trấn bị sóng thần tàn phá, mục sư Cornell cũng chết, John chỉ có thể tay trắng trở về nước Anh.

Sự nghiệp thám tử của John rơi xuống đáy vì sự cố này. Mặc dù trong mắt người ngoài, sóng thần là một thảm họa thiên nhiên, sức người không thể làm gì được, nhưng sự thật là John đã không hoàn thành nhiệm vụ lấy được tài liệu quan trọng để chứng minh.

Thậm chí, có người còn cho rằng, ông Brandon đã vướng vào tranh chấp thừa kế suốt hai năm qua là vì không kịp nhận được giấy chứng nhận có chữ ký của mục sư Cornell. Sẽ ra sao nếu thám tử được ông Brandon ủy thác hành động nhanh hơn, rời khỏi thị trấn Đá Ngầm Đen trước khi thảm họa thiên nhiên xảy ra?

Vì vậy, trong mô tả của các tờ báo lá cải Luân Đôn, chính vì ông Brandon keo kiệt đã thuê một thám tử dở hơi, gửi lòng tin sai chỗ, nên vụ kiện mới bị kéo vào vũng lầy. Dù không ai biết tên của thám tử này, nhưng điều đó không ngăn cản các phóng viên và nhà phê bình chế nhạo anh ta.

Khuôn mặt của John tối sầm khi đọc được những lời châm biếm cay đắng trên tờ The Daily Telegraph.

Nếu có người khác ngồi trước mặt anh, anh sẽ bảo họ cút ra khỏi căn hộ ngay lập tức.

“Ta rất tiếc, về ảnh hưởng bất lợi mà cái chết của mục sư Cornell gây ra cho anh.” Johnson làm một động tác xin lỗi, nhưng John lại cảm thấy biểu hiện này chỉ là chiếu lệ cho qua.

Johnson nói tiếp: “Vì vậy ta mang đến một khoản phí ủy thác khá khả quan, kèm theo tiền bồi thường. ”

Y lại đặt một túi tiền lên bàn, trong đó cũng có bốn mươi đồng vàng.

John: “…”

“Ta nghĩ anh đã lấy lại bình tĩnh, sẵn lòng nghe về yêu cầu của ta.” Johnson chỉ vào bức ảnh trên báo và nghiêm túc nói: “Ta hy vọng vụ kiện này kết thúc với sự thất bại của Brandon.”

“Cái gì?”

John sửng sốt, cười lớn: “Ngài đang nói cái gì vậy? Tôi chỉ là một thám tử, một thám tử tồi thậm chí còn không có nhà riêng! Tôi không phải là thẩm phán, tôi không thể tác động đến suy nghĩ của bồi thẩm đoàn. Việc này không nằm trong phạm vi công việc của tôi.”

Johnson đợi anh nói xong mới bình tĩnh nói tiếp: “Không, anh có thể thu thập chứng cứ, đi theo Brandon, tìm ra chứng cứ chống lại gã.”

John phản bác: “Các họ hàng của gia tộc Brandon đã làm việc này từ lâu, họ cũng thuê thám tử, nhưng bằng chứng tìm được không đủ xác thực, nên vụ kiện phải hoãn lại đến hôm nay. Ông Brandon là người thông thạo luật, rất có năng lực và không dễ đối phó.”

“Những thám tử kia kém hơn anh rất nhiều.” Johnson trả lời.

Vẻ mặt John phức tạp, tuy lời khen rất hay, nhưng lời khen từ miệng của tồn tại huyền bí lại khiến anh thấy rùng rợn.

“Chỉ là ngài chưa từng gặp nhiều thám tử thôi…”

“Không, ta đã nhìn thấy năng lực của anh ở thị trấn Đá Ngầm Đen. Điều quan trọng nhất là ta biết thân phận thực sự của ông Brandon này.” Johnson hơi nghiêng người về phía trước, giọng nói trầm và mạnh mẽ: “Gã không phải là người thừa kế của gia tộc Brandon, thậm chí còn không phải là con ngoài giá thú, gã là con trai của mục sư Cornell. Hồi đó có người đã dùng đứa trẻ này làm kẻ mạo danh để thay thế đứa con mà gia tộc Brandon nuôi dưỡng ở quê.”

John kinh hãi nhìn Johnson, rồi đọc báo. Thám tử bất ngờ chộp lấy tờ báo và đọc lại nội dung.

Người đầu tiên khởi kiện là cháu trai của Brandon Lớn.

Ông ta cho rằng ông Brandon không có đôi mắt xanh đặc trưng của gia tộc, mà lại có mắt nâu, dù phu nhân của Brandon Lớn cũng có mắt nâu, nhưng ông Brandon trông hoàn toàn khác biệt với những họ hàng của mình. Đặc biệt là phu nhân của Brandon Lớn về quê nghỉ dưỡng khi còn sống, ông Brandon sinh ra ở quê, được đưa về Luân Đôn khi lên 6 tuổi.

Bởi vì ly hôn gần như là điều không thể, lựa chọn duy nhất là ly thân nên việc về quê nghỉ dưỡng thực chất đồng nghĩa với việc mối quan hệ vợ chồng hoàn toàn tan vỡ. Trong tình huống đó, về cơ bản hai vợ chồng không thể có thêm một đứa con nữa.

Các nhà phê bình báo chí còn cho rằng ông Brandon có thể là con của một hầu gái, chứ không thể là kết quả của việc phu nhân Brandon Lớn ngoại tình, vì Brandon Lớn đã nhận gã về.

Ông Brandon, người bị nghi là con ngoài giá thú của hầu gái, đã rất may mắn vì sức khỏe của Brandon Lớn suy sụp nhanh chóng và qua đời vì bệnh tâm thần ngay sau đó. Rồi khi Brandon hai mươi tám tuổi thì anh trai gã cũng qua đời. Là con trai thứ hai, Brandon được thừa kế tài sản và công việc kinh doanh của gia đình.

Gia tộc Brandon là hậu duệ của một gia đình quý tộc. Brandon Lớn là con trai thứ ba của một hầu tước, làm giàu từ nghề vận tải biển, trước đây họ hàng của ông ta giàu có hơn, họ không quan tâm đến đất đai, tài sản mà thương nhân này mua. Giờ thì cuộc sống của nhiều quý tộc rất eo hẹp, thế là mọi chuyện bùng nổ.

Như John đã nói, khách hàng cũ của anh là một nhân vật ghê gớm.

Mặc dù vụ kiện kéo dài hai năm nhưng trong khoảng thời gian này, một thành viên của gia tộc Brandon lên cơn đau tim, một người bị cướp giết chết, và một người khác chết trong một cuộc đấu tay đôi do ghen tuông.

Nhìn bề ngoài, những cái chết này không liên quan gì đến ông Brandon. Ngoại trừ một vụ cướp đó ra, hàng năm có rất nhiều người già chết vì bệnh tim và người trẻ chết trong các trận đấu tay đôi, khó có thể đếm được.

Mặc dù John có nghi ngờ, nhưng anh cũng rất muốn thoát khỏi nhiệm vụ trước đây và cũng lo lắng rằng ông Brandon độc ác này sẽ gây rắc rối cho mình, thế nên anh cố tình tránh xa những điều này, thường trốn khắp nơi.

Giờ đây những thông tin này lần lượt được sắp xếp trong đầu anh, cộng với sự thật mang tính bùng nổ mà anh có được ngày hôm nay, Brandon Lớn được chẩn đoán có vấn đề về tâm thần trước khi qua đời, công ty vận tải biển của Brandon Lớn, bức ảnh của mục sư Cornell và Brandon Lớn, bức ảnh đã mất trong vụ chìm tàu Gió Tây, trả thù, con tàu ma…

Cuối cùng, ánh mắt của John dừng lại trên khuôn mặt của Johnson.

Anh đột nhiên đứng dậy, nói với giọng không thể tin được: “Ngài là đứa trẻ đó, đứa trẻ bị mục sư Cornell đánh tráo!”

Bức ảnh đen trắng và rất cũ nên John không biết mắt của Brandon Lớn có màu gì, trên mặt Brandon Lớn cũng có râu, giờ nhìn kỹ lại thì đường nét khuôn mặt đó quả thực có phần giống Johnson.

Sau khi trở về từ thị trấn Đá Ngầm Đen, báo chí đăng tin tranh chấp quyền thừa kế suốt hai năm, John đã nhìn thấy một số thành viên của gia tộc Brandon và có ấn tượng sâu sắc, nên anh có thể đưa ra kết luận suôn sẻ.

Johnson không hề giống những người này, mặc dù có đường nét khuôn mặt tương đồng. Bọn họ có vẻ đẹp trai và lịch lãm, mặc quần áo đắt tiền và hành động như những quý ông, ấn tượng mà họ tạo ra cho mọi người hoặc là kiêu ngạo và u ám, hoặc là phù phiếm và nóng nảy. So với Johnson, họ vụng về như đống thủy tinh đặt trước một viên đá quý.

“Nhưng, không thể nào… ngài là…” John cảm giác như đầu mình sắp nổ tung.

Johnson là một tồn tại huyền bí, với sức mạnh kỳ lạ và khó lường, sao y có thể là một con người?

Nhưng khi nói đến việc “trả thù”, John đã tận mắt chứng kiến ​​sức mạnh của thần Biển, anh biết rằng việc tồn tại huyền bí có thù hận với con người là điều không thể, con người không có tư cách căm thù thần cổ xưa.

Trong bút ký của mục sư Cornell, tồn tại huyền bí được chia làm hai loại.

Một trong số đó là thần cổ xưa, những chúa tể trong quá khứ, chúng mạnh mẽ và khủng khiếp, nhưng đều đã chìm vào giấc ngủ sâu, tốt nhất đừng chọc giận chúng.

Còn lại là tồn tại huyền bí vừa ra đời không lâu, nói một cách tương đối thì có thể là cách đây hàng chục năm hoặc hàng trăm năm, chỉ cần sử dụng đúng phương pháp là có thể đối chọi lại với ô nhiễm tinh thần của chúng, sức mạnh của chúng có thể được lợi dụng, đáng để con người nghiên cứu.

John không đọc kỹ nội dung phía sau, bút ký cũng đã bị mất trong trận sóng thần cách đây hai năm, nhưng thông tin này quá đủ rồi.

Mục sư Cornell không muốn cướp tài sản của gia tộc Brandon. Mục sư già nhắm tới đứa trẻ sinh ra ở quê, vậy thì đứa trẻ này nhất định có gì đó không bình thường. Thậm chí, mục sư già và cha của đứa trẻ, Brandon Lớn, cũng có thể là đồng lõa!

Mục sư Cornell bỏ trốn quá vội vàng, nên Brandon Lớn đã mang đứa trẻ từ quê về, muốn giữ nó làm con tin. Kết quả là, trước khi tìm được mục sư, Brandon Lớn bỗng lâm bệnh, mà còn là bệnh tâm thần, ông ta không kịp nói cho ai biết sự thật.

Khách hàng của John dám viết thư cho mục sư Cornell vì gã tin chắc rằng mục sư sẽ giúp đỡ mình, thậm chí có thể giúp gã làm chứng trước tòa…

Những kết luận trên lần lượt tuôn ra khiến John choáng váng.

“Cái quái gì vậy? Mục sư Cornell đã làm cái gì? Lẽ nào ông ta đã tìm ra con tàu ma, dùng một đứa trẻ đặc biệt làm trung gian, lên kế hoạch đánh cắp sức mạnh của một tồn tại huyền bí?” John nhìn chằm chằm vào Johnson.

Không khí trong phòng thật quái dị, chỉ có ngọn lửa lặng lẽ cháy trong lò sưởi.

Vẻ mặt Johnson không thay đổi, y giơ tay lên vỗ nhẹ nhàng: “Trước đây ta đã nói, anh là một thám tử xuất sắc, chỉ cần có manh mối đặt ở trước mặt, anh sẽ kết nối được hết thảy, tìm ra chân tướng.”

John nói với vẻ hơi suy sụp: “Ngài muốn tôi tiết lộ sự thật năm đó? Tôi sợ quan tòa sẽ không tin có huyền bí học, cũng không tin có một mục sư đáng kính đã hiến tế cho tà thần với sự đồng ý ngầm của cha đứa bé.”

“Không phải hiến tế.” Johnson sửa lời anh một cách nghiêm túc: “Họ tìm cách thay thế thần, họ phát hiện một tồn tại huyền bí đang ở giai đoạn mấu chốt nhất, chỉ thiếu tâm trí, nên họ tìm kiếm một môi giới, để tồn tại huyền bí hòa nhập với một đối tượng có thể điều khiển được.”

“Và sau đó họ thất bại?”

“Đúng vậy, ngay cả tồn tại huyền bí khiêm tốn nhất, một tồn tại huyền bí chưa trưởng thành, cũng không phải là sự tồn tại mà con người có thể tưởng tượng được.”

Khi Johnson nói điều này, vẻ mặt của y rất bình tĩnh, như thể không liên quan gì đến y.

“Mọi người đều phát điên khi tận mắt nhìn thấy bản thể của con tàu ma, chỉ có mục sư Cornell và Brandon Lớn trốn trong khoang thuyền sống sót nhờ vào một số bùa chú bí ẩn. Ta không phải đứa trẻ đó, ta chỉ có ký ức và cảm xúc của nó, ta đã tìm kiếm mục sư Cornell suốt bốn mươi năm.”

Nếu thần Biển không bị đánh thức bởi cuộc tàn sát của bọn buôn lậu trên đảo hoang Foresier ngày ấy…

Nếu hôm đó tàu Gió Tây mà John đang đi không tình cờ đi ngang qua, bị cơn bão cuốn vào lãnh địa của tồn tại huyền bí, đụng phải con tàu ma…

Thì Johnson hẳn đã không tìm thấy bức thư do kẻ mạo danh Brandon viết cho mục sư Cornell trong hành lý và đồ đạc tùy thân của John, đồng thời tìm thấy bức ảnh.

Johnson cảm thấy hơi mất tự nhiên khi nghĩ đến Gymir.

John đã nhầm lẫn sự thay đổi tinh tế trong biểu cảm này, nghĩ rằng Johnson rất để tâm đến kẻ mạo danh.

“Được rồi, ngài muốn tên này thất bại thảm hại, mất đi tất cả? Ngài đang trông cậy vào cuốn nhật ký Brandon Lớn để lại hoặc là một thứ quỷ quái nào đó mà ai biết được là cái gì?” John vẫn hơi khó hiểu hỏi: “Xin lỗi, nhưng ngài không thể đứng ra thừa kế tài sản được.”

“Brandon Lớn còn một đứa con gái.”

Johnson lấy trong túi ra một nắm ngọc lục bảo khác, nhấn mạnh: “Một người phụ nữ vừa lấy chồng ba năm đã phải ở góa, nếu cô ta chịu từ bỏ đám họ hàng khắc nghiệt và số tài sản ít ỏi đến tội nghiệp của người chồng đã chết, cùng con cái đổi về họ Brandon, thì cô ta sẽ có đủ tư cách để thừa kế tài sản của gia đình Brandon Lớn hơn bất kỳ người họ hàng nào khác.”

“Nhưng bà ta…”

John vô thức vặn lại, rồi đột nhiên nghĩ tới điều gì đó. Chỉ hai năm trước, nước Anh đã đưa ra luật thừa kế mới, phụ nữ cũng có thể trở thành người thừa kế tài sản.

“Ta không quan tâm đến tiền bạc của nhà Brandon, tiền tài của con người không có ý nghĩa gì với ta, nhưng ta không muốn những thứ này rơi vào tay tên Cornell đó. Có lẽ ta có thể giết gã một cách dễ dàng, khiến gã phát điên, nhưng điều đó sẽ rất nhàm chán, gã nên đánh mất mọi thứ trong lúc tỉnh táo.”

Johnson đặt mười mấy viên ngọc lục bảo lớn nhỏ lên đống tiền vàng, để chúng tạo thêm vầng hào quang tuyệt đẹp cho căn hộ chật hẹp và tồi tàn này.

Johnson đứng dậy, đội mũ và gật đầu lịch sự với John đang choáng váng: “Nếu anh không sẵn lòng nhận lời ủy thác của ác quỷ, hãy coi đó như việc đi tìm công lý cho một đứa trẻ chỉ sống được sáu năm nhưng đã phải chịu quá nhiều bất hạnh. Anh có thể tìm ra điểm đột phá từ cái chết của người con trai cả của Brandon Lớn cách đây hai mươi năm, đó cũng là một tội ác ẩn giấu phải không? Tạm biệt.”

Cánh cửa được đóng lại.

Chỉ còn lại John đang choáng váng cùng những đồng tiền vàng và đá quý phủ đầy trên bàn.

——————–

Tác giả nói thế này:

Thám tử: Mẹ kiếp, sao cho nhiều quá vậy.

………

Chú thích: Năm 1925, pháp luật mới cho phép phụ nữ nước Anh trở thành người thừa kế duy nhất và nhận toàn bộ tài sản, trước đây chỉ được nhận một phần tài sản theo di chúc. Đặc biệt, đất đai không thể mua bán cũng như tước vị và các tài sản bổ sung sẽ không thể được thừa kế trừ khi được nhà vua cho phép. Vì vậy, nếu Công tước không có con trai thì sẽ rất rắc rối, chỉ được gả con gái cho người thừa kế tài sản của mình (tức là họ hàng gần). Sau năm 1925, phụ nữ nước Anh cuối cùng cũng có cơ hội được thừa kế toàn bộ tài sản, trừ khi đã kết hôn.

~*~

Chương sau

Leave a Reply