Đá Dữ – Chương 17

ĐÁ DỮ

Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả

Dịch: Mặc Thủy

.

Chương 17

Xế chiều

John hoàn hồn, nhanh chóng đi đến cửa sổ nhìn xung quanh, đường phố vắng tanh, không còn bóng dáng của Johnson.

Cạch.

Cửa sổ đóng lại, tiếng thở dài của thám tử vẫn thoáng vang lên.

Giống như việc một chủ tàu bất ngờ nhận được một đơn hàng lớn trước khi tàu ra khơi, muốn nhận nhưng lại lo ngại rủi ro.

Johnson đứng trong bóng tối của ngôi nhà, dùng mái hiên để ẩn mình. Kỳ thật y có thể trực tiếp biến mất tại chỗ, nhưng lúc này Johnson không muốn dùng sức mạnh của mình.

Johnson cẩn thận lắng nghe những âm thanh trong nhà, thính giác của y vượt xa con người. Y nghe thấy tiếng ghế được kéo ra, tiếng bước chân rời khỏi cửa sổ, tiếng loạt soạt khi John đang lật báo, tiếng sàn sạt khi anh tìm cuốn sổ để ghi lại những thông tin hữu ích.

Johnson rời khỏi cái bóng của điểm mù này, đi dọc theo con hẻm hẹp sang một con đường khác đông người hơn.

Những người phụ nữ xách giỏ cười nói rôm rả, họ có thể là vợ của nhân viên công ty nào đó, hoặc có thể là hầu gái của các gia đình trung lưu. Bây giờ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong ngày của họ, nhân cơ hội đi chợ mua đồ ăn, họ trao đổi những điều thú vị về cuộc sống, nghe những câu chuyện phiếm.

Không ai nhìn thấy Johnson, nhìn thấy một quý ông ăn mặc vô cùng bắt mắt đi ngang qua.

Đột nhiên, một cánh cửa bên đường mở ra, người thợ giặt bước ra đẩy một chiếc xe gỗ nặng chở quần áo đã giặt và ủi.

“Túi quần áo này được giao đến nhà ông Motta ở số 24, năm túi này ở căn hộ bên đường…”

Những người thợ giặt mặc những chiếc váy quây bạc màu tụ tập ở đó để chờ công việc hôm nay.

Một cô bé gầy gò cố gắng chen vào nhiều lần, nhưng bị những người phụ nữ cao lớn và khỏe mạnh đẩy sang một bên. Trông nó chỉ trên dưới 10 tuổi, tóc và mặt đều ngả vàng, các ngón tay đều bị tê cóng.

“Ủa?”

Cô bé ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn người đàn ông mặc áo khoác nhung dày cầm gậy batoong khảm sapphire.

Johnson chú ý đến ánh mắt của nó, vẻ mặt hơi thay đổi khi quay đầu lại.

Quần áo của nó toàn những mảnh vá, nhưng đường khâu đều đặn và khéo léo khiến nó trông như hoa văn trên váy. Trên khuôn mặt gầy gò vàng vọt của cô bé hiện lên vẻ kinh ngạc và sợ hãi, hiển nhiên là nó rất tò mò về việc Johnson xuất hiện trong con hẻm này. Cơ thể nó khẽ run lên, không biết là do lạnh hay là do tiếp xúc với ánh mắt lạnh băng của Johnson.

Johnson nhìn thấy một con bướm màu trắng xám đậu trên trán cô bé, những sợi chỉ màu tím sẫm đan xen khắp cơ thể nó.

Con người không thể nhìn thấy những thứ này, bản thân cô bé cũng không biết. Đây là sự ô nhiễm. Những xúc tu sức mạnh của một tồn tại huyền bí nào đó. Cô bé đã bị ô nhiễm, cơ thể nó đã xuất hiện những biến đổi.

Johnson: “…”

“Eileen, em đang làm gì thế?” Người bạn của cô bé nhận thấy nó đang ngơ ngác nhìn ra đường, bèn vội thúc giục.

“Chị không thấy ở đó…”

“Ở đó thì sao?”

Cô bé tên Eileen cuối cùng cũng nhận ra rằng xung quanh không ai có thể nhìn thấy Johnson, nó sợ hãi như một con thỏ, nhanh chóng nhảy vào góc đường rồi không dám thò đầu ra.

“Eileen em không khỏe sao? Chị đã nói rồi, đừng chơi với những kẻ lập dị đó, đừng tin là bất cứ dị giáo nào có thể bảo vệ em, rất nguy hiểm. Những kẻ đó chỉ muốn lừa tiền, hoặc bắt cóc những cô gái trẻ như em rồi bán cho những nơi bẩn thỉu…”

“Tôi thấy họ vẽ những con bướm trên tường.”

“Người ta nói nếu nhận được sự phù hộ của thần linh thì sẽ lột xác… Nghe đi, toàn là chuyện vớ vẩn. Cầu Chúa phù hộ, đám tín đồ dị giáo này nên bị thiêu chết.”

Johnson lắng nghe cẩn thận những lời bàn tán này.

Y không đi tìm Eileen đang ẩn náu, cũng không cố gắng truy tìm bản thể của tồn tại huyền bí này thông qua các xúc tu sức mạnh của nó, mà bước thẳng ra khỏi con phố.

***

Một con bướm xám đậu trên vai cô bé.

Đôi cánh của nó rắc bột vảy* trong suốt xuống, tất cả đều được hấp thụ vào cơ thể cô bé.

* Xuất phát từ loài côn trùng thuộc Bộ Cánh vảy (danh pháp khoa học: Lepidoptera), gồm bướm (bướm ngày, bươm bướm) và ngài (bướm đêm). Các loài cánh vẩy có hơn ba đặc điểm thừa hưởng đặc trưng. Nổi bật hơn cả là lớp vảy phủ khắp thân mình, cánh và vòi.

***

Đây chính là tồn tại huyền bí ẩn mình trong làn sương mù dày đặc của thành phố Luân Đôn?

Johnson vừa đi vừa nghĩ.

Đánh giá từ sức mạnh, nó dường như là một vị thần mới. Ý thức của nó còn chưa phát triển đầy đủ, không biết cách che giấu, cũng không biết cách nhận biết mùi đồng loại. Nhưng nó có tín đồ, còn có những người đang phát triển tín ngưỡng một cách nghiêm túc.

Tà thần hoàn toàn không cần tín ngưỡng, dù là tồn tại huyền bí mới ra đời hay thần cổ xưa.

Vậy câu trả lời chính xác là có ai đó đã phát hiện ra sự tồn tại của Bướm Xám, đồng thời thông qua nghi lễ hay một vài ký tự huyền bí nào đó để mượn sức mạnh huyền bí của Bướm Xám.

Đối với tín đồ, phép lạ là có thật.

Cái giá là chịu bị ô nhiễm từ tà thần.

Có điều… Sự ô nhiễm này hơi kỳ quái.

Johnson dùng ngón tay cái tay phải xoa viên sapphire trên đầu cây gậy batoong, cảm thấy tò mò.

“Không, ta không thể đến gần các loại đồng khác được.” Johnson tự nhủ.

Sức mạnh của vị chúa tể xa xưa là không thể tưởng tượng được, Johnson cũng không biết phạm vi năng lực của thần cổ xưa rộng đến mức nào, y chỉ có thể chạy trốn, làm mọi cách để che giấu bản thân.

Nhiều lúc Johnson có cảm giác như Gymir cách mình không còn xa nữa.

Là con mồi, đó là thời điểm nguy hiểm nhất là khi không thể nhìn thấy thợ săn. Bởi vì không biết đối phương đang ẩn nấp chuẩn bị phục kích hay đã từ bỏ cuộc đi săn.

***

Bốn giờ chiều, mặt trời đã đánh mất sức mạnh của nó. Sương mù như bóng ma đi rồi lại về, trôi lững lờ rồi tụ lại trên đường phố từ mọi hướng, chuẩn bị bắt đầu một lễ hội thâu đêm mới.

Ở một góc nào đó trong thành phố này, một đứa bé bán báo chạy đến hàng bánh mì với cái túi rỗng. Nó hy vọng có thể bắt kịp thời gian giảm giá của người bán bánh mì, để với số tiền mua bánh mì kém chất lượng, nó có thể mua được bánh từ bột mì hết hạn mềm hơn.

Những ngón tay của nó đỏ bừng vì lạnh, đút vào túi, vuốt qua bề mặt trơn nhẵn của những đồng xu. Hôm nay buôn bán tệ quá, sau khi trả lại số báo chưa bán được, nó chỉ còn lại năm penny.

Thằng bé bán báo đã ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng từ tiệm bánh mì, mặt nó cũng rất tự nhiên hiện lên sự mong đợi, sau đó nó cứng đờ tại chỗ như hóa đá.

Không chỉ nó, tất cả mọi người trên đường đều ngừng di chuyển.

Người đang gây gổ trừng mắt nhìn nhau một cách giận dữ, nét mặt hay ánh mắt đều không thay đổi; độ cong của bờm con ngựa kéo xe ngựa công cộng bốn bánh không hề thay đổi, một vó bước ra thậm chí còn dừng lại giữa không trung.

Một kẻ quái dị mặc áo choàng đen đột nhiên xuất hiện trước mặt thằng bé bán báo.

Chiếc áo choàng rất lớn, trông hắn như một nhà chiêm tinh Gypsi**, loại người bí ẩn che kín mình từ chân đến tóc.

** Cũng là Người Romani/Digan.

“…Là ngươi.”

Cách phát âm lạ, nhả chữ không rõ ràng. Rõ ràng là âm sắc rất hay nhưng nghe có vẻ không giống đang nói tiếng Anh.

Nói cách khác, người đàn ông Gypsi bí ẩn này đã dùng thực lực của mình để biến tiếng Anh thành một ngôn ngữ xa lạ chưa được biết đến.

Nếu lắng nghe cẩn thận giọng nói này, ý thức sẽ dần mất đi…

Người Gypsi đưa tay ra từ trong áo choàng, trong lòng bàn tay có ba đồng penny.

“Đây là tiền lẻ ngươi thối cho một người khác, ngươi lấy những đồng xu này từ ai?”

Người Gypsi nói với giọng rất nghiêm túc, dường như hắn hiếm khi tiếp xúc với những nghề này, mọi sự việc và mọi người đều mới mẻ. Ngay cả việc lưu hành tiền xu cũng được hắn nói bằng giọng nghiêm trang trịnh trọng, như tòa án đang tuyên án.

Hắn cũng tạo ra hiệu ứng bóng tối lạ thường, không thể nhìn thấy khuôn mặt hắn từ mọi góc độ.

Mặc dù có lòng bàn tay thò ra khỏi áo choàng, nhưng không thể phân biệt được màu da. Bởi vì lòng bàn tay ban đầu duỗi ra chỉ là một vật tròn màu đen không có ngón tay nào cả. Sau đó người Gypsi dường như nhớ ra điều gì đó, chậm rãi biến thành hình dạng lòng bàn tay tiêu chuẩn của con người. Toàn màu đen, không có sự phân biệt giữa móng tay và ngón tay, giống như hắn đang đeo một chiếc găng tay lụa mỏng màu đen.

Ba đồng xu nằm trên trên găng tay phát ra ánh sáng yếu ớt khi đến gần thằng bé bán báo.

“Thì ra chính là ngươi, em ấy đã đã lấy… hai tờ báo từ tay ngươi?” Người Gypsi lẩm bẩm.

Thằng bé bán báo như một bức tượng đá, không phản ứng.

Người Gypsi thản nhiên tung những đồng xu lên, chúng biến mất, hai tờ báo xuất hiện trên tay hắn. The Daily Telegraph và The Times. Bức ảnh đen trắng có tiêu đề thu hút sự chú ý của người Gypsi, hắn đọc báo một cách cẩn thận, như thể đang nghiên cứu một đề tài khoa học cao siêu nào đó.

Người Gypsi bước vài bước rồi biến mất tại chỗ.

Mọi thứ trở lại bình thường, không ai nhận ra rằng thời gian đã dừng lại.

Tiếng chuông đồng của xe ngựa công cộng tiếp tục vang lên, thằng bé bán báo siết chặt những đồng xu trong túi chạy đến tiệm bánh mì.

***

Sương mù ngày càng dày, sau khi đèn khí đốt được thắp lên, không khí trong thành phố càng trở nên tồi tệ hơn, mắt thường có thể nhìn thấy một lớp tro đen.

Nhưng đây là thời điểm bận rộn nhất, những chiếc xe ngựa chạy trên đường đưa các quý ông quý bà đáng kính đến các câu lạc bộ và những vũ hội lộng lẫy.

“Nhanh lên.” Ai đó lớn tiếng thúc giục người đánh xe.

“Xin lỗi thưa ông. Hôm nay sương mù dày quá, ngựa không thể chạy nhanh, sẽ rất nguy hiểm.”

Người đánh xe ngựa thuê cẩn thận trả lời, ông ta mới sửa bánh sau vào trưa hôm nay nên không dám đi quá nhanh.

“Đến đâu rồi?” Hành khách thò đầu ra nhìn nhà cửa chìm trong sương mù, cố xác định vị trí của hiện tại.

Người đánh xe báo tên phố, hành khách buồn bực nói: “Quên đi, không đến câu lạc bộ bài bridge nữa, tôi không muốn lãng phí nửa tiếng trên đường, quẹo vào Hoa viên của phu nhân Dutt ở góc đường tiếp theo.”

Người đánh xe ngơ ngác, sao ông ta lại cảm thấy hình như Hoa viên của phu nhân Dutt có chuyện? Lạ thật, hôm nay ông ta chưa đi qua đó!

Người đánh xe quyết định không nhắc tới, hôm nay ông ta bận sửa bánh xe, sửa xong thì đến tối phải lo tìm cơ hội tốt để kiếm tiền, không có thời gian dừng lại ở quảng trường nói chuyện với đồng nghiệp, thế là ông ta không biết chuyện gì mới lạ đã xảy ra ở Luân Đôn hôm nay.

Xe nhanh chóng tới hoa viên nổi tiếng ở Luân Đôn, điều đáng ngạc nhiên là có vài chiếc xe ngựa khác chặn ngang ngã tư.

“Lại sao nữa?” Hành khách rất giận dữ hỏi.

“Hình như có chuyện rồi thưa ông.”

Hòa viên của phu nhân Dutt chỉ từ chối tiếp khách vào một số ngày nhất định, còn hôm nay hiển nhiên không phải là ngày nghỉ. Những người đến mua vui đều bị chặn lại ngay bên ngoài.

“Xảy ra chuyện gì? Phu nhân Dutt đâu? Tôi muốn nghe lời giải thích của chính bà ấy!” Một người đàn ông có ria mép tức giận nói.

Đối diện ông ta là một cảnh sát tuần tra đang giải thích điều gì đó.

Từ trong màn sương, người Gypsi mặc áo choàng đen thật lớn chậm rãi bước ra.

Hắn vẫn cầm tờ báo trên tay nhưng đã lật từ trang nhất tin tức sang chuyên mục thể thao về đua ngựa.

Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, cả con phố chìm trong im lặng chết chóc, tựa như ánh mắt của Medusa vừa lướt qua mọi người ở đây.

——————–

Tác giả nói thế này:

Gymir: Vùi đầu học tập…

Mở khóa hóa thân số 2, Tiểu Hắc, khụ, là chúa tể bóng đêm.

Kỹ năng: dừng thời gian, theo dõi dấu vết.

Người dịch:

Ten ten ten tèn, anh công đuổi tới nơi rồi, kỹ năng siêu ngầu, siêu nhiều luôn.

~*~

Chương sau

Leave a Reply