Cửu Vạn Phong_Phiên ngoại chi Nhất Biều Ẩm_Phần 3

 CỬU VẠN PHONG

Tác giả: Hứa Duy Hạ

.

Dịch: Mặc Thủy

.

Phiên ngoại chi Nhất Biều Ẩm

Phần 3

Vu hạo ca cuồng nhiệt chi tế trung hàn

(Giá lạnh trong tiếng ca rực cháy)

.

Đường đến Tây An Châu, cuối hè chuyển giữa thu.

Cố Tích Triều cũng thay tang phục, lẩn tránh trong đám người giả đưa tang, dọc đường bình an vô sự.

.

Có lẽ vì cảm thấy đây là việc không lành, không ai chú ý đến đoàn người đưa tang. Người trên đường tự tránh đi, để đoàn người đi qua.

.

Đây là lần đầu tiên Cố Tích Triều đi xa như vậy.

Đi bộ.

Không phải cưỡi trên lưng ngựa truy sát ngàn dặm, đây là lần đầu tiên Cố Tích Triều thật sự bước từng bước trên con đường dưới chân.

Lần đầu tiên y tĩnh tâm, nhìn ngắm phong cảnh ven đường.

Đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm.

Quả thật Cố Tích Triều đã tận mắt nhìn thấy trên con đường dài thăm thẳm này những thứ mà sách không thể cho y thấy.

.

Y nhìn thấy, không phải là vài tên tham quan, vài gia đình bị đàn áp và bóc lột.

Trên con đường dài này, tất cả đều là bách tính bị quan lại áp bức, bọn họ bị đùa giỡn trong bàn tay đám quan lại, không có tôn nghiêm cũng không còn muốn phản kháng, thậm chí không có chỗ dựa để sống tiếp.

Cố Tích Triều cảm thấy toàn thân lạnh băng__vừa cảm thấy đau lòng trước cảnh bất hạnh, vừa cảm thấy phẫn nộ dâng trào.

.

Có lẽ, thật sự là như vậy.

Không phải giữ, mà là hủy.

.

Giữ lại hoàng đế thế này để làm gì? Giữ lại giang sơn thế này để làm gì? Giữ lại những đạo lý đã bị vẩn đục thế này để làm gì?

.

Y cố gắng kiếm chế ý muốn ra tay giúp đỡ, bởi vì y hiểu rằng, sự kích động của bản thân đôi khi có thể đổi lại bất hạnh cho Trương gia.

.

Y đột nhiên nhớ đến Thích Thiếu Thương.

.

Hắn chẳng phải “Ngự Tiền Thần Long Bổ Đầu” sao? Danh bổ của Gia Cát chẳng phải là “tà ma không thể ngăn cản” sao?

Nhưng hiện giờ ngươi đang ở đâu? Ngươi có nhìn thấy những bá tính vô tội này bị áp bức không?

Ngươi đang ở đâu? Tên khốn ngươi đang ở đâu?

Ngươi còn không bằng một tên tiểu nhân như ta!

.

Trong lòng Cố Tích Triều chưa bao giờ nổi sóng to gió lớn như thế này.

Chí hướng mà y đã ôm ấp trong tim từ nhỏ, trong thời khắc hiện thực nhất này đột nhiên bị dao động.

Đó là sự khắc nghiệt khi giấc mộng bị đập vỡ.

Nhìn lầu cao được xây dựng lên, nhìn nó phồn vinh thịnh vượng, rồi lại chứng kiến nó sụp đổ.

(trích Đào Hoa Phiến của Khổng Thượng Nhậm, đời Thanh)

.

Khoảnh khắc lầu cao sụp đổ ấy không chỉ là đánh mất lòng tin.

.

Đời người mấy độ thu về.

Hiện giờ, chính là thu.

Cuối thu rồi.

.

Tây An Châu gần ngay trước mắt.

Trương đại nhân đột nhiên tỉnh lại.

Trương đại nhân vừa ngồi dậy trong quan tài có sắc mặt tiều tụy, môi trắng nhợt nhạt, khiến tất cả mọi người giật nảy mình.

.

Cố Tích Triều cũng giật mình, một lát sau mới bình tĩnh lại.

Y có dự cảm không lành__từ trong mắt Trương đại nhân tỏa ra ánh sáng chói mắt.

Một loại ánh sáng trong suốt, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài bệnh tật của ông.

Điều này chỉ càng làm người khác càng thêm lo âu__bởi vì chỉ có một cách duy nhất để giải thích.

Hồi quang phản chiếu.

.

Tuy rằng y chưa từng quen biết với vị Trương đại nhân cương trực thẳng thắn này, nhưng y đã từng nghe qua chuyện về ông.

Dám dũng cảm bất chấp cái chết đứng lên tố cáo kẻ đứng đầu sáu tên tham quan lộng quyền lại được hoàng đế yêu thích nhất – Thái Kinh, một người như vậy xứng đáng để bất cứ ai khác khâm phục.

Tuy Cố Tích Triều đã làm những việc mà nhân sĩ giang hồ cho là sai__nhưng trong lòng Cố Tích Triều hiểu rõ cái gì là đúng.

Y đột nhiên cảm thấy đau buồn, chỉ hy vọng những gì y đoán không phải là thật.

.

Nơi này chỉ còn cách Tây An Châu không quá trăm dặm, rất nhanh, thật sự rất nhanh.

Rất nhanh nữa Trương đại nhân sẽ được gặp huynh trưởng của ông, bọn họ làm quan nhiều năm, tình cảm lúc nào cũng rất tốt, cùng vượt qua khó khăn hoạn nạn, kiếp nạn lần này khiến họ phải mỗi người một đường, kẻ lưu lạc người trốn chạy, vừa chia tay đã là mấy năm đằng đẵng.

Khi Trương đại nhân tỉnh lại, câu nói đầu tiên chính là, “Đến Tây An Châu chưa?”

.

Ông đang nhớ, ông đang nhớ huynh trưởng của ông__mấy năm không gặp, huynh trưởng sống ở nơi hoang vu kẻo lánh này, sức khỏe thế nào? Tâm trạng thế nào?

.

Trương phu nhân khẽ nói, “Lão gia, còn gần trăm dặm đường nữa, ông nghỉ ngơi thêm một lát, sắp đến rồi.”

.

Khi Trương phu nhân nói chuyện, bà cũng đang cố kìm nước mắt__Cố Tích Triều hiểu rõ, mọi người đều biết, một lão nhân đột ngột tỉnh lại, thân thể yếu ớt nhưng ánh mắt sáng ngời có ý nghĩa gì.

.

Đại phu của Trương gia vội vàng tiến đến bắt mạch, ánh mắt của Trương đại nhân phát ra ánh sáng mạnh hơn cả những thiếu niên trẻ tuổi.

Ông vẫn không ngừng lẩm bẩm gọi tên huynh trưởng, sau đó đột nhiên trào nước mắt.

.

“Nghĩ ta đây cả đời làm quan thanh liêm, tận trung báo quốc, vì nước vì dân, cuối cùng đổi lại được một kết cục thê thảm nhường này. Lại còn liên lụy cả gia quyến và huynh trưởng……..”

Lão nhân tóc bạc trắng chưa từng rơi lệ__người ta nói nam nhi chỉ chảy máu không rơi lệ, lão nhân này cả đời chính trực thanh liêm, cả đời chinh chiến trên lưng ngựa, lần đầu tiên òa khóc như một đứa trẻ.

.

Những người khác đều khóc theo__Cố Tích Triều đột nhiên cảm thấy bản thân thật nhỏ bé.

Ở nơi hoang vu tiêu điều gần biên ngoại này, chỉ còn trăm dặm đường nữa là có thể được gặp lại huynh trưởng của ông, lão nhân mệt mỏi cuối cùng cũng nhắm mắt, trút hơi thở cuối cùng.

.

Ông chỉ muốn gặp lại huynh trưởng lần cuối, con đường dài trăm dặm dưới chân ông vốn không là gì.

.

Một người cả đời trung thành, rốt cuộc đã làm sai điều gì, mà phải gánh lấy kết cục này.

“Ta không hổ với nước, không thẹn với vua, không làm trái với lương tâm của chính mình, ta chỉ mong thiên hạ tốt đẹp hơn một chút……..”

.

Lão nhân chưa kịp nói hết, đã không còn sức lực để nói tiếp nữa.

.

Cố Tích Triều cố gắng không rơi lệ__nước mắt là thứ không nên có quan hệ với y.

Y chỉ đứng đó, nhìn trời, bàn tay siết chặt, ngón tay trắng nhợt.

Người ngẩng đầu nhìn trời, nước mắt sẽ không dễ dàng rơi xuống.

.

Vậy nên nước mắt y thật sự không rơi xuống.

.

Cố Tích Triều đột nhiên có cảm giác lạc lõng và hoang mang__cảm giác khi không thể xác định được phương hướng.

.

Cố Tích Triều luôn luôn biết rõ bản thân nên bước trên con đường nào, y nhìn thấy rất rõ ràng. Cho dù phải gánh chịu đả kích to lớn như thế nào, sau khi sắp xếp lại tâm trạng của mình, y vẫn nhận rõ con đường của chính mình.

Nhưng khi có một sự thật, một sự thật rất tàn khốc rất chân thực hiện ra trước mắt y, nó mang theo một cảm giác mang tên “không cho phép ngươi không tin”.

Đó chính là khi lý tưởng sụp đổ.

.

Cố Tích Triều dùng hết sức lực toàn thân, kìm nước mắt lại__nhưng cuối cùng vẫn là hương vị đắng chát.

.

Cay đắng của thời đại.

.

Lần này, không cần dùng khúc nhạc đưa tang ai oán để che giấu tung tích__một lão nhân trung thành đã rời bỏ thế gian trong một ngày cuối thu.

Lần này, nước mắt là thật.

Lần này, tất cả mọi người khóc thương trong buổi sớm trong lành.

.

Bọn họ thổi khúc “Tòng Quân Hành” của Lý Thái Bạch.

(tức Lý Bạch)

.

Từ ngày đầu quân năm ấy, Trương Khắc Công dang tiếng hiển hách, tự do tự tại đổi lấy một cái chết ở nơi đất khách quê người, thậm chí không thể nhìn mặt huynh trưởng lần cuối.

.

Nhưng cho dù thế nào, Trương Khắc Công vẫn luôn yêu thích khúc nhạc này, bài thơ này.

.

Tuyết tháng năm trên Thiên Sơn lạnh thấu trong tim, hoa xuân từ lâu đã úa tàn.

Tiếng sáo vang ẩn chứ nỗi lòng lưu luyến, mùa xuân mãi mãi không đến.

Buổi sớm chiến đấu cùng tiếng trống vàng dồn dập, đêm đến gối trên roi ngựa chìm vào giấc ngủ.

Nguyện dùng thanh gươm bên mình, giết giặc Lâu Lan.”

(Tái Hạ Khúc Kỳ Nhất – Ngũ Nguyệt Thiên Sơn Tuyết của Lý Bạch, đời Đường)

.

Nước mắt của Trương lão phu nhân gần như đã cạn, nhưng bà vẫn cố chấp không ngừng ngâm thơ.

.

“Nguyện dùng thanh gươm bên mình, giết giặc Lâu Lan……….”

.

Nhưng Cố Tích Triều biết, trong lòng Trương đại nhân chắc chắn có nhiều oan khuất.

.

Chết trên sa trường, có thể bảo vệ quốc gia.

Còn cái chết thế này, gọi là “trung” sao?

.

Trung với nước hay trung với vua? Bảo vệ điều gì? Lão nhân này trước khi lâm chung, liệu có nghĩ thông?

.

Khúc nhạc ai oán dần biến thành khúc ca hào hùng, từ ngày đến đêm, tiếng ca vang vọng rựa cháy, lưu lại trên con đường dài trăm dặm nỗi bi ai của một con người chân chính, trung thành.

.

Ông chỉ muốn thế gian này tốt hơn__nhưng thời đại này, đến khi nào mới có thể tốt hơn?

.

Cố Tích Triều không thể quên, câu nói cuối cùng của ông__câu nói đó cả đời mãi mãi tồn tại trong ký ức của y.

.

Tây An Châu gần trong vài tấc.

.

Cố tĩnh chi yên hầu, cam lương chi khâm đái__trong từng câu chữ trong sách sử Tây Hạ đều ẩn chứa sự hoang vu của vùng đất này.

Sau lưng là Thiên Đô sơn, phía trước là Tiêu Hoàng xuyên, từng có một dân tộc hào hùng sinh sống trên mảnh đất này.

Liệu có thể nhìn thấy dấu tích của hoàng đế anh tuấn ngày nào cùng tình nhân dạo chơi trên lưng ngựa nơi đây?

.

Nhưng tất cả những điều này đều chỉ là truyền thuyết, đều là câu chuyện lưu truyền qua nhiều thế hệ__là chuyện, nên đều trở nên tươi đẹp, đều hấp dẫn.

Tây An Châu của hiện thực, nơi huynh trưởng củaTrương Khắc Công làTrương Thúc Dạ đang cư ngụ, lại là một vùng đất hoang tàn, gió cát mịt mù.

Cố Tích Triều cảm thấy rất quen thuộc.

.

Đúng vậy, y cũng đã từng đến một nơi như thế__những vùng đất rất giống nhau.

Dường như biên quan đều là như vậy, lạnh lẽo và hoang vu, không một bóng người.

Nơi ấy, là nơi đầu tiên mang đến cho một người sinh ra và lớn lên ở Giang Nam như y cảm giác hùng vĩ bao la__thì ra đó chính là biên quan.

.

Nam nhân phải chăng nên đến nơi này, thu phục biên cương hẻo lánh?

(trích Nam Viên Thập Tam Thủ – Kỳ Ngũ của Lý Hạ, đời Đường)

.

Nơi ấy là Liên Vân trại, nơi ấy đã từng có một Thích Thiếu Thương.

.

Nhưng nơi này, nơi được gọi là Tây An Châu, nó không có sức sống như Liên Vân sơn thủy__thứ nó có được, chỉ là oan khuất ngưng kết phủ đầy trời đất.

.

Bị lưu đày đến noi này, đường đường một vị quan triều đình lại trở thành một tội nhân khiếp nhược.

Lá du rơi trong đêm lạnh chốn biên quan phủ sương, vầng trăng cô độc trong khúc nhạc giữa chốn hoang vu__trong lòng lão nhân đó thật ra đang nghĩ gì?

(trích Thính Hiểu Giác của Lý Ích, đời Đường)

.

Nhất định là nhớ mong sâu sắc huynh đệ của mình.

.

Nhớ mong, nhưng không thể gặp lại.

.

Từ nay trời đất cách biệt__Cố Tích Triều không biết, khi người nọ nhận được tin tức huynh đệ đã chết sẽ có tâm trạng đau đớn đến nhường nào.

.

Hỏi trời cao vì sao nhất định phải tổn thương những con người này nặng nề đến vậy?

Thiên hạ này__Cố Tích Triều cảm thấy trong lòng mang nặng sự phiền muộn, đau đớn đó không thể cởi bỏ trong chốc lát.

.

Y đang nghĩ, làm thế nào để an ủi người kia, làm thế nào học được sinh tồn ở nơi này.

.

Từ nay về sau, mỗi khi chìm vào giấc ngủ trong đêm sâu, sẽ chỉ có gió lạnh cùng đại mạc biên quan, vĩnh viễn không còn khung cảnh gảy đàn múa kiếm, cùng hâm rượu trên bếp lò ấm áp, biên quan từ đó, chỉ có cô độc và cô độc.

.

Nhưng y vẫn chưa nghĩ ra nên dùng những lời nói gì để an ủi, nên dùng tâm trạng gì để đối mặt__y đã nhìn thấy Hoàng Bảng trước cổng Tây An Châu, cùng với những quan binh đang tiến đến.

“Ngự Sử Trung Thừa Trương Khắc Công, từng lộng ngôn vu cáo trung thần, sau khi bãi quan vẫn không biết hối cải, tung tin đồn khắp nơi, bất trung với nước, bất trung với vua, tội đáng chết ngàn lần, nay phán tội chết toàn gia, lập tức xử trảm!”

.

Cố Tích Triều lại cảm thấy lạnh__sự ấm áp mà Trương lão phu nhân cho y trong thời gian này, trước thời tiết lạnh lẽo này, trước triều đại lạnh lẽo này, hoàn toàn biến mất.

Thay vào đó, chỉ là lạnh buốt tận xương tủy.

.

Luồng khí lạnh này, chậm rãi thấm vào xương cốt toàn thân, khiến y gần như không thể thở được.

.

Thì ra, đến cuối cùng, Trương đại nhân vẫn là người không biết gì.

Thì ra, thanh liêm một đời, chinh chiến một đời, đến cuối cùng, ngay cả một chữ “trung” cũng không có được.

.

Trên con đường này, tiếng ca rực cháy đã không thể sưởi ấm trái tim y nữa__Cố Tích Triều hoàn toàn, lạnh đến thấu xương.

.

.

.

————————

.

Chương này hơi chán, không thấy nhắc bb nhiều.

.

Dạo này ta ham hố, thấy war là nhào vô, rốt cuộc thì tâm trạng đang chập chờn…..

Tự thấy ta vẫn còn hiền, và cũng may mắn chưa được tặng thau nước đá nào.

Tự hỏi nếu một ngày mà mình nhận được cái “góp ý thẳng thắn” của ai đó như thế thì sao nhỉ?

.

.

8 bình luận về “Cửu Vạn Phong_Phiên ngoại chi Nhất Biều Ẩm_Phần 3

  1. Dug day ty, nhug sao dao ni vi may cai war do ma tam trag cug kho chiu sao ay
    ko bit sao nua, oi troi oi
    co nhug ten con ngu va thoi nat hon theg vua cug cai trieu dinh nay nua

    Thích

  2. à tỷ, khi nào tỷ đucợ nhận cái góp ý kiểu đó thì cứ xem như … *nhún vai*

    chả lẽ tỷ ra đừong bị chó sủa thì tỷ có thể áắt nó im hay sao? =))

    cứ bắc cái ghế leo lên ngồi ôồi nhìn nó sủa thỏa thích

    “cưng sủa hay thế ~ cứ sủa tiếp đi để pà còn có trò vui để xem nha ~” =))

    Thích

  3. Đọc Chương này cứ thấy đau đau.Nỗi đau của Cố Tích Triều khi nhận ra cái triều đình thối nát, cái danh vọng mà y cố gắng theo đuổi hóa ra lại tăm tối như vậy, nỗi đau của một vị trung thần bị oan khuất, …Đúng là một tên vua ngốc nghếch…thấy giận thiệt,,

    Thích

Leave a Reply