Đá Dữ – Chương 18

ĐÁ DỮ

Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả

Dịch: Mặc Thủy

.

Chương 18

Theo dõi

Con phố biến thành bảo tàng tượng sáp.

Mọi người giữ nét mặt sống động, dừng lại trong giây phút đó. Cảnh này thật kỳ diệu, có thể thấy nhiều chi tiết nhỏ mà bình thường không để ý.

Cảnh sát tuần tra chặn một người đàn ông ria mép có địa vị cao, miệng giải thích nhưng ánh mắt lại lộ vẻ thiếu kiên nhẫn.

Người đàn ông có ria mép tỏ ra ngạo mạn, vì coi thường cảnh sát tuần tra nên mắt không hề dừng lại ở người đối diện, cũng không để ý đến “sự châm chọc của kẻ thấp kém”. Ông ta đang đi trên một chiếc xe ngựa riêng, do một người hầu đánh xe.

Người hầu liếc nhìn viên cảnh sát tuần tra, nhận thấy anh ta có sự “thiếu tôn trọng” đối với chủ nhân của mình, bèn liền cúi người về phía trước, chuẩn bị mách lẻo với chủ nhân.

Hoa viên của phu nhân Dutt là một ngôi nhà rất đẹp, nhưng bây giờ không khí rất kỳ lạ, chỉ có sảnh tầng một là có đèn. Qua tấm kính, có thể nhìn thấy một nhóm phụ nữ với vẻ mặt sợ hãi. Xung quanh nhà có người canh gác, đặc biệt là ở cửa ra vào và cửa sổ, họ không được phép rời đi.

Hiển nhiên là có chuyện gì đó cực kỳ bất thường đã xảy ra ở đây, nên nó bị phong tỏa.

Người Gypsi khoác áo choàng cũng bị ngôi nhà này thu hút, hắn cất tờ báo, duỗi những ngón tay đen thui của mình ra, nắm hờ trong không trung.

Sương mù bao phủ khu vườn lập tức bắt đầu thay đổi, tạo thành một thứ gì đó giống như một bức màn chiếu phim, khung cảnh hiện ra như một tấm gương. Thế giới chết chóc cũng thay đổi theo những cái bóng đó, những âm thanh rõ ràng vang lên.

“Cứu với, mau tới đây! Bác sĩ, chúng tôi cần bác sĩ ở đây!”

Một bộ phim bắt đầu được trình chiếu phía trên Hoa viên của phu nhân Dutt:

Một nhóm phụ nữ mặc váy lót, tóc rối bù đang kinh hoàng chạy trên hành lang. Cửa mở rộng, trong phòng có một người đàn ông không mặc gì nằm trên sàn, úp mặt trên một vũng máu đã khô cứng, còn trên giường là một cái kén lớn, tơ trắng xám quấn trên cột giường tấm màn.

Cái kén trong suốt, bên trong có một hình người đang cuộn tròn, ôm đầu gối.

Một người phụ nữ.

Bột vảy màu tím lơ lửng trong phòng, khiến cho khung cảnh kinh hoàng này có vẻ được nhuộm thêm sắc màu mộng mơ.

Có người định vào kiểm tra, nhưng đi được vài bước thì bất tỉnh ngãn huỵch xuống, một đám người chen chúc ở cửa. Tiếng la hét ngày càng lớn, sau đó là tiếng còi cảnh sát vang lên.

Đây có lẽ là những gì đã xảy ra sáng nay. Ngôi nhà bị một loại sức mạnh huyền bí nào đó xâm chiếm.

Tách.

Ảo ảnh biến mất.

Thực chất, nội dung của “phim ngắn” chưa chiếu xong, nhưng nó đã bị bóng đen trong áo choàng đánh tan. Người Gypsi giống như một khán giả khó tính chỉ dừng bước để xem phần đầu của vở kịch mới, nhưng rồi nhanh chóng mất hứng thú, quay đi không chút do dự. Hắn không đến gần ngôi nhà mà đi qua những bức tượng sáp với vẻ mặt khác nhau, về phía ngã tư có đèn khí đốt.

Một chiếc xe ngựa cho thuê dừng ở đó, người đánh xe thò đầu về phía trước, như muốn nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra trong hoa viên. Hành khách trên xe nghiêng người dựa vào cửa sổ, nhướng mày nhìn cảnh sát tuần tra và người đàn ông có bộ ria mép trước mặt, trông như đang xem một vở kịch hay.

Bóng đen lướt qua đèn khí đốt.

Bốn đồng bạc bay ra khỏi túi người đánh xe, đáp xuống lòng bàn tay màu đen. Người Gypsi thử xác định mệnh giá của đồng xu.

Shilling và penny có kích thước khác nhau, màu sắc cũng khác.

Giá xe ngựa cho thuê ở Luân Đôn là cố định, trong phạm vi trung tâm thành phố là 1 shilling, sau đó giá sẽ tăng thêm 6 penny mỗi dặm Anh. Vì việc tính toán quãng đường quá rắc rối nên người Luân Đôn thường nhớ khoảng cách giữa các công trình kiến ​​trúc tiêu biểu. Nghe có vẻ dễ dàng, nhưng đối với người ngoài thì lại rất rắc rối.

Soạt.

Tờ báo biến mất, thay vào đó, trên tay người Gypsi có thêm một tấm bản đồ Luân Đôn.

Trên đó có đủ loại đường nét và ghi chú phức tạp khiến người ta choáng váng, nhưng người Gypsi không hề bị ảnh hưởng chút nào, dường như hắn có thể dễ dàng tìm ra manh mối mình muốn từ nó, mặc dù trước ngày hôm nay, hắn chưa từng nhìn thấy tấm bản đồ này.

Đồng xu phát ra ánh sáng dìu dịu.

“… Em ấy trả bốn shilling tiền xe.” Người Gypsi tự nhủ.

Sau đó hắn liếc nhìn hành khách trên xe ngựa, hình như thấy anh chàng này chướng mắt nên đưa tay kéo luôn anh ta xuống. Nhẹ nhàng và nhanh chóng, dễ dàng như hái một quả táo từ trên cây.

Sau đó người Gypsi lên xe, tiếp tục nghiên cứu bản đồ với bốn đồng xu.

Về phần người hành khách kia, anh ta đang tựa vào bánh xe, vẻ mặt vẫn còn giữ nguyên sự hả hê khi chứng kiến trò hề của ai đó, trông hết sức buồn cười.

“Chuyến đi rất dài lắm, em ấy vẫn luôn ngồi trên xe?”

Người đàn ông mặc áo choàng đen ngồi trên ghế xe ngựa cứng ngắc, quay người nhìn về phía cửa sổ, từ từ duỗi thẳng người, như muốn cảm nhận cảm giác nghỉ ngơi trong xe ngựa là như thế nào.

Sau đó một cảnh tượng kỳ lạ xảy ra, chiếc áo choàng càng lúc càng lớn, giống như cục bột đột nhiên lên men và nở ra, đầu tiên lấp đầy các ghế ngồi, sau đó lan ra cả chiếc xe.

“…”

Có lẽ nhận ra rằng đây không phải là cách đi xe ngựa đúng đắn, hoặc việc ngồi trên xe ngựa thực sự không thú vị, chiếc áo choàng nhanh chóng co lại, trở về hình dạng con người.

Những đồng tiền tỏa sáng lấp lánh, như đang dẫn đường.

Người Gypsi nhảy xuống khỏi xe ngựa, mang theo bản đồ và đồng xu đi sâu vào màn sương dày.

“Ơ?”

Đầu hành khách đập mạnh vào bánh xe, anh ta lập tức đau đớn hét lên.

“Thưa ông?” Người đánh xe giật mình, thầm nghĩ dù có thò đầu ra xem trò vui cũng không cần vội vàng như vậy, ngã xuống rồi kia kìa.

“Sao tôi lại ở đây?” Hành khách tỏ vẻ khó hiểu, nhìn lại bánh xe và chiếc áo khoác đầy bụi bẩn của mình, anh ta cảm thấy mất mặt, sợ bị người quen nhìn thấy, vội vàng quay người leo lên xe. Anh ta không dám tiếp tục xem trò vui nữa, vội vàng thúc giục người đánh xe: “Đưa tôi về nơi tôi lên xe hôm nay!”

Người đánh xe tiếc nuối liếc nhìn cuộc tranh cãi ở phía xa, quyết định ngày mai phải tìm hiểu xem ở đây xảy ra chuyện gì.

Sau khi xe đổi hướng và lên đường, người đánh xe cảm thấy tiếng đồng xu leng keng trong túi không đúng lắm, hôm nay ông ta không đi được mấy chuyến, hiển nhiên là kiếm được ít tiền hơn. Ông ta vội vàng sờ túi, phần lớn tiền xe phải trả cho hãng xe, nếu mất tiền thì sẽ là chuyện lớn. Người đánh xe đếm đi đếm lại, phát hiện thiếu bốn shilling, lo lắng đến nỗi mồ hôi đầm đìa.

Cỗ xe chạy càng lúc càng chậm, lúc này túi của người đánh xe bỗng nặng trĩu, dường như có vật gì vừa rơi vào. Ông ta vô thức sờ thử, bốn shilling mà vừa rồi tìm mãi không thấy đã hiện ra.

“…”

Người đánh xe chợt nhớ ra sáng nay hình như mình đã chở một vị khách, nhận bốn shilling, sau đó không sao nhớ được dáng vẻ của khách, rồi bánh xe bị hư, đến tối bắt đầu chạy xe thì lại gặp chuyện kỳ ​​lạ, nhưng tiền có thể biến mất rồi quay về nữa à?

Người đánh xe run rẩy, ông ta thầm quyết định chở xong vị khách này thì về nhà ngay lập tức, ngày mai đến nhà thờ cầu nguyện!

***

Người Gypsi đứng ở nơi Johnson đã xuống xe.

Phố Charing Cross, dãy cửa hàng tỏa ra ánh đèn ấm áp.

Bầu không khí ở thành phố này vẩn đục, phức tạp, như một mê cung.

Nó lớn gấp nhiều lần khu định cư lớn nhất của con người trong ký ức của thần cổ xưa, đồng thời nó cũng trộn lẫn thêm nhiều mùi vị mà thần cổ xưa chưa từng ngửi thấy trước đây, có khói đen từ các nhà máy và khói bụi từ đèn khí đốt, nước thải từ các nhà máy dệt và nhà máy giấy, còn có rượu, thuốc lá, nước hoa…

Ba loại cuối cùng có mùi thơm tuyệt vời đối với con người, nhưng trong cảm nhận của thần cổ xưa, chúng chỉ là thứ mùi phức tạp xác của các loài thực vật khác nhau trộn lẫn rồi lên men.

Thành thật mà nói, nó rất sáng tạo. Chúng cho phép con người tỏa ra những mùi hương khác nhau, làm tăng thêm niềm vui khi quan sát.

Con người đi lại trong những thành phố phức tạp và chật hẹp như mê cung (theo góc nhìn của thần cổ xưa). Cũng giống như con người quan sát tổ kiến ​​trong tự nhiên, những con côn trùng nhỏ bé này có cấu trúc xã hội hoàn chỉnh, có thể giao tiếp, phân công lao động và hợp tác, được phân chia thành kẻ thống trị và những người lao động.

Những con côn trùng ở tầng lớp thấp sẽ có mùi nguyên thủy và tuổi thọ ngắn, chúng cố gắng hết sức để cung phụng cho đồng loại ở tầng cao hơn của tổ kiến, cho đến khi chết đi. Những con kiến ​​thượng lưu thoải mái hưởng thụ thì thích thú thêm vào mình những mùi hương lên men để thể hiện địa vị khác biệt, địa vị càng cao thì càng có nhiều chất phụ gia tạo mùi. Tổ kiến ​​cũng đang làm việc chăm chỉ để tạo ra những thứ có mùi này, lũ kiến ​​thì điên cuồng theo đuổi chúng.

Trong bóng tối bị sương mù bao phủ, ánh mắt người Gypsi lướt qua một gã đàn ông say rượu ở một góc hẻm.

Đó là loại rượu tệ nhất, thứ có thể giết chết con người nếu uống quá nhiều. Quần áo của gã đàn ông bẩn thỉu rách rưới, thân hình gầy gò, nếu thể chất của một người bình thường là 50 thì tên này chắc chỉ có 10, hắn là loại vô dụng và yếu đuối trong loài kiến. Dù nghèo khó, yếu đuối, bất tài nhưng vẫn phải chìm đắm trong rượu chè.

Có lẽ con người sinh ra đã không thể cưỡng lại được chất tạo mùi!

Người Gypsi ngẫm nghĩ rồi tiếp tục nhìn vào bản đồ.

Tổ kiến ​​này cũng khá phức tạp đấy. Ngoài cấu trúc nhiều lớp trên mặt đất, nhiều con đường cũng được mở ra dưới lòng đất.

Phố Charing Cross nằm ở khu vực thịnh vượng nhất thành phố, có quá nhiều con đường để đi lại, cũng quá nhiều người.

Mùi còn lưu lại trên bốn đồng tiền kia chỉ có thể dẫn đường đến đây.

“Hử?”

Người Gypsi quay đầu lại, hắn lại ngửi thấy mùi của con bướm đó. Thành phố này là tổ bướm? Sau khi đánh giá độ mạnh yếu của luồng khí này, người Gypsi lại cúi đầu tiếp tục nghiên cứu bản đồ. Yếu đến mức có thể bỏ qua.

Bóng đen trong áo choàng đi xuyên qua màn sương, những nơi hắn đi qua rơi vào im lặng chết chóc, sau đó trở lại bình thường.

Nếu ai đó đứng từ trên không trung của Luân Đôn nhìn xuống sẽ phát hiện ra hiện tượng kinh hoàng này, biết rằng có thứ gì đó khủng khiếp đang đi lại trên đường phố của thành phố này.

Người Gypsi đang bước đi thì bỗng cơ thể phình to, biến thành một cái bóng, như một con dơi đen khổng lồ bay sát mái hiên. Nó di chuyển rất nhanh, trong nháy mắt đã đi qua nhiều con phố và ngõ hẻm, rồi lặng lẽ đáp xuống trước cửa sổ tầng ba của một chung cư tồi tàn.

Các cửa sổ được che bằng những tấm rèm dày, trên kính có những vết bẩn cũ, thông thường, người phía bên kia đường sẽ không thể nhìn thấy được những gì bên trong khe hở trên tấm rèm, nhưng…

Cái bóng co lại thành kích thước của một trái bóng cao su, lơ lửng giữa không trung.

Người trong nhà đang ngồi ở bàn viết cái gì đó, dưới chân anh có rất nhiều tờ báo cũ chất đống, vài mảnh giấy và tin tức cắt rời được ghim trên tường, nối với nhau bằng những đường nét lộn xộn.

Trên bàn còn có một chiếc hộp gỗ, nắp hộp đang mở, bên trong là một đống tiền vàng và đá quý xếp chồng lên nhau.

Quả cầu bóng đen: “…”

Mất ba penny để mua một tờ báo, bốn shilling để đi xe ngựa.

Vậy nên ngươi là ai?

Tại sao em ấy lại cho ngươi nhiều tiền như vậy?

——————–

Tác giả nói thế này:

Chú thích: Tàu điện ngầm Luân Đôn được xây dựng vào năm 1863, đến năm 1900, giá vé giảm xuống thấp nhất là 2 penny

Cách Gymir nhìn các thành phố của con người từ nhiều năm trước, có lẽ cũng giống như con người chúng ta nhìn thấy tổ kiến ​​trong các luống hoa ở khu dân cư mình đang sống, không thèm để tâm.

Còn bây giờ nhìn các thành phố của con người, có lẽ sẽ giống như chúng ta nhìn tổ kiến ​​Châu Phi… Chiều cao tính từ mặt đất là mười mét, có kết cấu phức tạp, đây là một thành phố khổng lồ, còn có một phần dưới mặt đất không kém phần phức tạp.

Vì vậy hắn rất ngạc nhiên (nghĩa tích cực), có thể dùng biểu tượng cảm xúc “ngã ngửa.jpg” ở đây, vì trước kia hoàn toàn không thấy được.

………

Gymir: Vậy nên ngươi là ai?

Thám tử ngây thơ, đáng thương và yếu đuối: ????

………

Người dịch: Đang ngồi thấy cái bóng ở ngoài cửa sổ mà nhớ ra mình ở tầng ba là sợ nha má.

~*~

Chương sau

Leave a Reply