Hôn quân – Phiên ngoại

Tác giả: Thời Bất Đãi Ngã (Thời Không Đợi Ta)

Chuyển ngữ: Từ Hầu bà bà

Chương 87 Phiên ngoại Cảnh đế

Cảnh đế đã ngẩn người ở xã hội hiện đại được vài ngày, bây giờ đã có thể thích nghi rất tốt ở đây rồi.

Nhắc đến cũng thật kỳ diệu, năm đó sau khi y chết lúc mở mắt thì người đã nằm trong bệnh viện. Là mấy người leo núi đã phát hiện ra y ở một góc nào đó, sau đó báo cảnh sát rồi đưa y vào bệnh viện.

Lúc đó Cảnh đế có hơi khiếp sợ, tất cả những gì trước mắt hoàn toàn không giống với Đại Tề. Ở đây không có Hoàng đế, không có quân thần, nam giới không cần hơn mười tuổi lập tức thành thân, không cần để tóc dài, nữ giới hoàn toàn không bị ràng buộc.

Các cô có thể mặc quần áo bản thân thích, lộ tay lộ chân cũng không bởi vì bị nam giới nhìn thấy thì sẽ gả cho hắn ta.

Tất cả đều rất xa lạ khiến cho người ta hoang mang, nhưng Cảnh đế mơ hồ cảm thấy rất thích.

Cuộc sống không bị ràng buộc mới tốt đẹp hơn cuộc sống ngày xưa mà chính Cảnh đế cảm thấy như lồng giam bản thân.

Khi Cảnh đế vừa mới tỉnh, chuyện gì cũng không biết. Cũng may tâm tư của y đủ thâm trầm, khi mới tới nơi xa lạ này, đối mặt với nhưng câu hỏi, có thể im lặng thì tuyệt không mở miệng, có thể lên tiếng thì nhiều nhất cũng chỉ nói hai chữ. Khi y ngồi ở ngôi vị Hoàng đế ở Đại Tề đã diễn kịch cả đời, hiển nhiên rất dễ khống chế ánh mắt và biểu cảm của bản thân, cũng không khiến cho người khác phát hiện điều khác biệt nào.

Cuối cùng bác sĩ chỉ có thể chuẩn đoán y bị mất trí nhớ, y không có giấy chứng minh không có nhà không có người quen biết. Tiền chữa bệnh đều là các cảnh sát đưa y đến bệnh viện ứng ra.

May mắn cơ thể không bị gì hết, đầu óc coi như minh mẫn, cuộc sống sau này không đến mức khó khăn.

Tướng mạo của Cảnh đế vô cùng đẹp, lông mày như kiếm mắt sáng như sao, gương mặt tuấn tú. Bởi vì là chủ quanh năm ngồi trên cao lại nói lời như đinh đóng cột, khí thế quanh người khiến ta run rẩy. Khi gặp người không quen thuộc thì tất nhiên cần dựa vào cảm giác đầu tiên để đánh giá một người, nhưng nhìn thấy khí thế quanh người của Cảnh đế, tất cả mọi người sẽ cho rằng y là một tổng giám đốc tiền tiêu không hết, tuyệt đối không nhận ra y không có lấy một xu dính túi. (https://atomic-temporary-14385805.wpcomstaging.com/)

Xã hội hiện đại, chỉ cần bỏ sức lực là không chết đói.

Khi Cảnh đế xuất viện còn rất mờ mịt, căn bản không biết bản thân phải làm gì mới không bị đói.

Ở đây không phải là thời đại của Hoàng đế, Cảnh đế đã sớm buông bỏ tất cả của Đế vương, y hỏi cảnh sát có duyên gặp mặt một lần rằng có thể làm công việc gì. Bởi vì y hiểu rõ, thời đại này, cảnh sát là phục vụ nhân dân, ít nhất không lừa người khác.

Cảnh sát này vẫn rất thương cảm y, nói với y, phát tờ rơi, người bán hàng vân vân đều có thể nuôi sống bản thân.

Chẳng qua y bây giờ không có chứng minh thư, đây là chuyện làm hơi khó.

Nhưng Cảnh đế và viên cảnh sát nhanh chóng không xoắn xuýt nữa, có người chặn Cảnh đế lại, nói có người sẽ tới đón y.

Người đến đón y không ai khác chính là Thẩm Dịch.

Thẩm Dịch sinh ra tại thời hiện đại, nhưng từ khi ở trong bụng mẹ đã có ký ức của chính mình, có lẽ vì khi luân hồi quên uống canh Mạnh Bà.

Khi còn nhỏ tuổi, ký ức của anh còn chưa hoàn toàn khôi phục, chỉ biết phải tìm một người, theo năm tháng càng lúc càng lớn, anh rốt cuộc nhớ lại tất cả. Gia thế kiếp này của Thẩm Dịch rất tốt, anh vẫn luôn nỗ lực, bởi vì anh biết rõ chỉ khi bản thân đứng ở trên cao mới có cơ hội tìm được người tâm tâm niệm niệm kia.

Sau khi trưởng thành, Thẩm Dịch vào công ty nhà mình làm việc, hằng năm anh sẽ từ thông báo tìm người, người cung cấp manh mối sẽ được nhận tiền thưởng kếch xù

Hình ảnh mà anh cung cấp trên nền tảng là tự mình vẽ, in ra số lượng rất nhiều, dùng hết thời gian và tiền bạc để tìm kiếm. Cứ như vậy năm này qua năm khác, vẫn không có tin tức.

Có những lúc Thẩm Dịch đã suy nghĩ, có phải Cảnh đế vốn không tồn tại ở thế giới này, nhưng anh lại nghĩ, lỡ như có thì sao, ngộ như ngày nào đó tìm được thì sao. Thời đại này tốt đẹp hơn Đại Tề như vậy, không có tam cương ngũ thường, không có quân thần, người đời đối với ‘đoạn tụ phân đào’ vô cùng bao dung, chỉ cần không trở ngại đến chuyện của họ thì ai sẽ quan tâm bạn ở với ai.

Thẩm Dịch thường xuyên suy nghĩ, nếu như có thể cùng Cảnh đế bên nhau ở nơi đây, thật sự là chuyện may mắn biết bao nhiêu.

Có phần thưởng kếch xù, hiển nhiên có người cung cấp manh mối. Mỗi lần Thẩm Dịch đều sẽ tự mình đến xem, cũng không phải chưa từng nhìn thấy người có bộ dạng giống hệt với Cảnh đế trong tưởng tượng, thế nhưng Thẩm Dịch biết những người này không phải là y.

Thời gian cứ thế trôi qua, mãi cho đến năm nay, dựa theo thời gian, năm nay là năm Cảnh đế và anh qua đời.

Thẩm Dịch có cảm giác, năm nay anh nhất định sẽ gặp được Cảnh đế.

Đầu tư càng nhiều thêm, ảnh của Cảnh đế càng dễ được người ta nhìn thấy. (https://atomic-temporary-14385805.wpcomstaging.com/)

Ban đầu những người báo công an đều cảm thấy tướng mạo của Cảnh đế hơi quen, chẳng qua cũng không có nhớ tới gì. Trôi qua mấy ngày sau, có người vô tình nhìn thấy thông báo tìm người ở trên mạng, bọn họ xoắn xuýt do dự hồi lâu, sau khi thương lượng với nhau mới gọi điện.

Sau khi Thẩm Dịch nghe thấy miêu tả của bọn họ, trái tim anh như muốn nhảy ra ngoài. Còn chưa gặp mặt, anh cũng đã xác định người này chính là người mà anh muốn tìm.

Anh đến bệnh viện với tốc độ nhanh nhất có thể, may mắn, bọn họ cũng không tiếp tục lướt qua nhau, trước khi Cảnh đế rời đi anh đã cho người cản lại.

Tại thành phố này, rất nhiều người nhận ra Thẩm Dịch.

Trẻ tuổi nhiều tiền lại tự trọng, thường xuyên xuất hiện trên tạp chí tài chính và kinh tế còn có trên mạng. Người như vậy luôn luôn được nhắc đến nhiều lần, ít nhiều gì cũng sẽ khiến người ta lưu lại chút ấn tượng.

Cho nên khi Thẩm Dịch xuất hiện khiến cho không ít người kinh ngạc.

Còn trong mắt Thẩm Dịch vốn không có bất cứ kẻ nào đang nhìn Cảnh đế không chớp mắt, gương mặt nhăn nhó, đau đớn muốn cuộn cơ thể lại.

May mà anh kiềm chế được, anh lảo đảo đi tới trước mặt Cảnh đế, anh nói: “Em đưa anh đi.”

Cảnh đế nhìn anh, im lặng.

Dường như trở về thời gian ở Đại Tề, ngày đó Thẩm Dịch thất tha thất thiểu từ trong phòng chạy ra, khi nhìn thấy Cảnh đế, trên gương mặt anh hiện rõ sự tuyệt vọng, trái tim đã chết. Cảnh đế đứng đó, chìm ngập trong hoa rơi.

Vành mắt của Cảnh đế đỏ bừng lên, y nghẹn ngào nói: “Thẩm Dịch, chúng ta rời khỏi kinh thành đi, ta đưa em đi.”

Thẩm Dịch ngơ ngác nhìn Cảnh đế, nhìn quần áo lộn xộn với cổ tay bị người ta cào đến đỏ bừng, trái tim tràn ngập sự tuyệt vọng.

Anh ngồi xuống đất thất thanh khóc rống lên, biết chính mình đã mất đi thứ quan trọng nhất, nhưng không cách nào thay đổi được bất cứ chuyện gì.

Bây giờ thay đổi, anh vươn tay ra với Cảnh đế, nói những lời này, cũng đã bước qua biển xanh cùng bể dâu, anh không dám chắc chắn người này có tiếp nhận hay không.

Cảnh đế nhìn Thẩm Dịch, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.

Y không nơi nào để đi, theo Thẩm Dịch là lựa chọn tốt nhất.

Chuyện sau đó đều do Thẩm Dịch đứng ra lo liệu, anh cung cấp các manh mối, thân phận của Cảnh đế nhanh chóng gắn liền với anh.

Chuyện sau đó đương nhiên Thẩm Dịch không cần tự mình tham dự, anh để trợ lý xử lý chuyện của Cảnh đế, bản thân đưa Cảnh đế rời đi.

Ngồi trên xe, tim của Cảnh đế đập rất nhanh, lần đầu tiên y ngồi xe, nhưng lại không biểu hiện ra, Thẩm Dịch chạy rất chậm, một chiếc xe giá trị mấy trăm vạn bị hết xe này đến xe khác vượt qua.

Thẩm Dịch đưa Cảnh đế về nơi của mình, đó là một căn biệt thự độc lập.

Bên trong mọi thiết bị đều được hiện đại hóa, Thẩm Dịch nhìn Cảnh đế rồi khẽ nói: “Anh thích ở đây không? Em còn có một căn phòng trang trí dựa theo cung uyển……”

“Không cần, ở đây được rồi.” Cảnh đế nói, y cũng không thích hoàng cung. Có thể thoát khỏi nó tất nhiên là tốt rồi.

Thẩm Dịch ừ một tiếng đưa y vào biệt thự. (https://atomic-temporary-14385805.wpcomstaging.com/)

Anh có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng lại không biết mở lời bắt đầu từ đâu.

Sau khi nhìn thấy sự mệt mỏi trên gương mặt của Cảnh đế, anh tự mình nấu những món ăn đơn giản cho Cảnh đế, sau đó để y nghỉ ngơi.

Cảnh đế đối với những sắp xếp này không có bất cứ dị nghị nào, tính ra đã rất nhiều năm y và Thẩm Dịch chưa gặp nhau, y chẳng bao giờ nghĩ tới hai người gặp lại nhau sẽ trông như vậy.

Ngày đó Cảnh đế nằm ngủ trong căn phòng xa lạ, y nhắm mắt lại, không biết tự bao giờ đã ngủ rồi.

Sau đó y mơ về Đại Tề, mơ thấy y và Thẩm Dịch.

Sau khi Cảnh đế đăng cơ làm vua biết người đời đánh giá y, giết cha giết anh, tàn bạo nham hiểm. Đối với những điều này y vốn chẳng quan tâm tới, ngôi vị hoàng đế này vốn là chính y giẫm lên máu tươi để bước lên, những lời này cũng chẳng có gì sai.

Từ khi Cảnh đế ngồi lên ngai vàng liền nói một không hai, tất cả mọi người sợ y, y cô độc và chưa từng hài lòng đối với cuộc sống này.

Không ai biết ngay từ đầu Cảnh đế cũng không muốn làm Hoàng đế, bởi vì con đường này đi vốn dĩ rất gian nan. Tâm y không lớn, lại không phải con trưởng, lão Hoàng đế đối với y cũng rất bình thường, khả năng leo lên ngôi vị Hoàng đế rất thấp.

Vị trí kia ai là hoàng tử mà không có ý, nhưng có người sẽ nhận rõ sự thật, có người biết có tâm như vô lực, có người sẽ không đụng tường Nam sẽ không quay đầu.

Cảnh đế gặp được Thẩm Dịch, Thẩm Dịch trở thành kiếp nạn không vượt qua của y.

Cảnh đế có đôi khi nằm trên long sàng lại suy nghĩ, nếu như năm đó Thẩm Dịch không trở thành thư đồng của y, cuộc sống này có thể sẽ không như vậy. Nhưng ai có thể biết trước , thời gian đó không thể khôi phục không thể quay trở lại.

Thật ra có rất nhiều thời gian, Cảnh đế không nhớ tới Thẩm Dịch.

Y có nhiều chuyện bận rộn, các đại thần trên triều đấu đá lẫn nhau, những tai họa trong Đại Tề, mối bất hòa của nử tử hậu cung, còn phải triệu kiến Thanh Hư đạo trưởng, để gã luyện đan cho y.

Thẩm Dịch không ở trong phạm vi suy nghĩ của y.

Vào năm Cảnh đế ba mươi ba tuổi ấy, buổi sáng khi y đứng dậy đã nôn ra rất nhiều máu nhưng không ai biết. Năm ấy trời rất lạnh, Cảnh đế đứng lên lầu các trong cung, trông về con đường ra kinh thành ở xa xa kia, trên đường không có lấy một bóng người, nhìn thật xa xăm vô cùng, y đột nhiên nhớ đến Thẩm Dịch.

Trước khi Thẩm Dịch trở thành thư đồng cho y thì ở kinh thành rất nổi danh, là một người có danh thần thông, giỏi văn giỏi võ, được Thẩm gia coi trọng, danh tiếng còn truyền vào trong cung.

Khi đó Cảnh đế không thể nào nghĩ tới hai người sẽ ràng buộc sâu như thế.

Cảnh đế nhớ rất rõ ngày hôm đó lão Hoàng đế nói đã chọn cho y một thư đồng, cùng ngày Thẩm gia đã đưa người vào cung. Từ chuyện này, có thể thấy người hoàng gia khá tùy hứng.

Lúc đó Thẩm Dịch mặc một bộ đồ màu lam, trên gương mặt còn có nét trẻ con phúng phính.

Từ nhỏ Thẩm Dịch là một người cực kỳ anh tuấn, trên gương mặt hiển hiện nụ cười thỏa đáng rất giống một hồ ly nhỏ cầu xin người ta yêu thích.

Nhưng trong mắt của Cảnh đế lại cảm thấy người này rất giả dối, Thẩm Dịch lại nghĩ y giả vờ trầm lắng, một chút hình tượng thiếu niên cũng không có.

Ngay từ đầu hai người sống yên ổn vô sự với nhau, ai cũng mang theo mặt nạ không tới gần người kia quá một bước, cũng phòng bị lẫn nhau. Rồi có một ngày, Thẩm Dịch nghe được có người nói Cảnh đế có gương mặt quan tài, nhìn thấy cũng khiến người ta cảm thấy xui xẻo. Thẩm Dịch không chút suy nghĩ liền xông lên đánh nhau với người nọ một trận.

Người nọ cũng không phải ai khác chính là cháu trai của nhà mẹ đẻ Thái hậu, rất được Thái hậu yêu thích, thường xuyên vào cho nên dưỡng thành một kẻ có tính tình không biết lớn nhỏ.

Thẩm Dịch lại không quan tâm, trực tiếp đánh kẻ đó một trận.

Khi Cảnh đế nghe được tin tức chạy đến, Thái hậu đã phái người đón cháu trai. Với gương mặt đầy vết thương, Thẩm Dịch cười đắc ý lại ngạo mạn với y.

Cảnh đế nhíu mày nhìn anh, trong mắt hiện lên vẻ không đồng ý, Thẩm Dịch nhỏ giọng nói úp mở ở nơi không người: “Ngươi đừng lo lắng, ta nghe người ta nói, gần đây Hoàng thượng đặc biệt không thích gã ta, có ý định gõ gã. Lần này cho dù có Thái hậu đứng ra, gã cũng chẳng được tốt đâu.”

Lúc đó tính tình của Thái hậu mềm mỏng, tai cũng mềm mỏng, muốn chiếu cố nhà mẹ đẻ, nhưng lại sĩ diện trước mặt Hoàng đế. Gần đây Thái hậu lại duỗi tay dài thêm, tâm tình của lão Hoàng đế thật sự không vui muốn tìm cơ hội hợp lý trừng trị.

Thái hậu thiên vị người nhà mẹ đẻ, khiến bọn họ hơi đi quá giới hạn, điều này khiến cho lão Hoàng đế rất không vui.

Thẩm Dịch đánh người rất đúng thời điểm, bởi vì liên quan đến Hoàng tử.

Cháu trai của Thái hậu cho dù được cưng chiều tới đâu, cũng chỉ là cháu trai, là người khác họ. Cảnh đế là Hoàng tử, tuy không được lão Hoàng đế xem trọng nhưng cũng không phải là người trong suốt. Chuyện này nếu muốn truy cứu, chung quy bất lợi cũng không phải bọn người Cảnh đế .

Lúc đó Cảnh đế cau mày, y nói: “Vì sao ngươi đánh nhau với gã?”

Thẩm Dịch cũng không giấu, kể lại những lời gã mắng.

Cảnh đế nói: “Là vì điều này sao?”

Thẩm Dịch ngước đôi mắt xinh đẹp lên nhìn về phía Cảnh đế đang lo lắng nhíu mày nói: “Đúng vậy, bây giờ ta là thư đồng của ngươi, chúng ta là một thể, nếu vinh thì cùng vinh, nếu thiệt thì cùng thiệt, ta tất nhiên muốn sự che chở của ngươi.”

Khi đó trái tim của Cảnh đế như có ai đó lấy tay nhẹ nhàng kích thích, vừa ngứa vừa đau, cảm nhận khó tả.

Từ đó quan hệ của người người thay đổi không ít, chí ít không còn xa cách nữa.

Những ngày trôi qua trong cũng không mấy tốt đẹp, theo năm tháng trưởng thành luôn có những phiền não như vậy.

Cảnh đế là Hoàng tử, lúc nào cũng bị đủ thứ chuyện liên lụy, người bên cạnh lúc nào cũng dễ bị người khác tính kế. Trong những năm tháng lớn lên ấy, y giúp Thẩm Dịch ra mặt, Thẩm Dịch giúp y hứng những trận đòn những ủy khuất.

Cảnh đế mắc bệnh thì Thẩm Dịch chiếu cố y, Thẩm Dịch khó chịu, Cảnh đế len lén ra cung thăm anh.

Con người bên nhau thời gian dài lúc nào cũng có thể bị thu hút lẫn nhau.

Không biết tự bao giờ, trái tim đã đến gần nhau, hiểu rõ tâm tư của bản thân lúc nào cũng muốn một thời cơ. Hoàng cung vĩnh viễn không thiếu chuyện hoang đường, Cảnh đế và Thẩm Dịch vô tình từng nhìn thấy có người đùa giỡn nội giám.

Thời khắc đó, hai người vừa xấu hổ lại sợ hãi còn hoảng hốt.

Cảnh đế và Thẩm Dịch tốn rất nhiều thời gian mới xác định tâm ý của bản thân, lúc đầu cũng hoang mang bất an mờ mịt, nhưng bản thân không buông bỏ được. Cuối cùng vì một chuyên mà hai người thổ lộ tâm ý, tất cả bất an đều hóa thành vui mừng.

Cảnh đế là Hoàng tử, tuy không phải con trưởng, vị trí kia đối với y cũng khá xa vời. Nhưng dưới hoàng cảnh như vậy, trong lòng lúc nào cũng phải ngăn cản hi vọng không nên có.

Khi y phát hiện được tâm ý của bản thân, y nghĩ may mắn còn kịp, y muốn làm một vương gia nhàn hạ cũng không tệ, ít nhất không cần gánh quá nhiều thứ trên lưng.

Bên cạnh người mình thích, cuộc sống bao giờ cũng trôi qua rất nhanh.

Tình cảm thời niên thiếu giấu trong ánh mắt, nhìn thấy đối phương nét cười thoáng hiện lên trong mắt.

Thân là Hoàng tử và đệ tử thế gia, lúc nào cũng có kẻ khác chú ý, hai người rất cẩn thận. Khi đó trong đầu Cảnh đế suy nghĩ chính là, sẽ khổ sẽ khó vài năm như thế, chờ đến khi tân hoàng đăng cơ vẫn có thể bao dung cho một người anh em chỉ có chút ít quyền thế, nhưng là đoàn tụ không cần con nối dõi.

Đến lúc đó y và Thẩm Dịch lập tức rời khỏi kinh thành, tìm một nơi non xanh nước biếc ẩn cư.

Nhưng biến cố lại tới quá đột ngột, hai người lần lượt từ chối cưới xin, tặng nhau lễ vật ánh mắt không kiềm chế được luôn tìm kiếm nhau trở thành dị thường trong mắt những kẻ có tâm

Cảnh đế nhớ rất rõ khi y vừa bước chân vào hộ bộ làm việc, cũng vừa từ chối hôn sự mà mẫu phi sắp xếp cho y, y đã nói với Thẩm Dịch, nếu như đã cùng anh ở bên nhau rồi sẽ không có người khác.

Thẩm Dịch cũng có tâm tư như vậy. Biết rõ con đường sắp tới vô cùng gian nan nhưng trong lòng hai người cũng vui mừng vô hạn.

Đó là một ngày bình thường, Thẩm Dịch bị bệnh mấy ngày rồi không vào cung, ngày đó Cảnh đế nhận được thư của anh, nói mấy ngày nay anh bị bệnh, người rất khó chịu, muốn trông thấy y.

Thẩm Dịch rất ít khi nói bản thân khó chịu, Cảnh đế xem thư rất đau lòng, dùng tốc độ nhanh nhất xuất cung.

Gió của hôm đó rất ấm thổi đến khiến người ta cảm thấy rất thoải mái. Cảnh đế vào Thẩm gia liền bị cha của Thẩm Dịch phái người giữ lại. Y là Hoàng tử, làm như vậy vốn là đại nghịch bất đạo, nhưng cha Thẩm cũng đành phải làm vậy.

Thẩm gia trước đây cũng không phải muốn ủng hộ gì Cảnh đế, cha Thẩm cho rằng dù có xé rách mặt cũng không dám làm gì nếu không có hậu thuẫn. Dù sao trong mắt của lão Hoàng đế chính là không dung một hạt cát, nếu chuyện của Cảnh đế bị truyền ra ngoài nhất định y sẽ bị chán ghét mà bị vứt bỏ.

Đến lúc bản thân Cảnh đế  bị phạt không nói còn liên lụy đến người nhà.

Cha Thẩm không phải không nghĩ đến vạch trần chuyện này, nhưng lão phải chú ý đến Thẩm Dịch, Thẩm Dịch đã tuyệt thực nhiều ngày, uy hiếp bọn họ, nói nếu như Cảnh đế xảy ra chuyện gì, anh liền đâm chết trước mắt lão Hoàng đế.

Cha Thẩm luyến tiếc đứa con Thẩm Dịch, chỉ có thể tự tay chặt đứt để hai người xa nhau.

Cha Thẩm đưa Cảnh đế đến nơi Thẩm Dịch ở, ngày đó gió thổi hoa rơi đầy xung quanh, rơi trên người rồi rơi xuống đất, âm thanh vang vọng trong phòng không ngừng. Cảnh đế bị người ta giữ liều mạng giãy dụa muốn tông cửa, y muốn kéo người bên trong kia ra.

Y biết chắc chắn không phải ý của Thẩm Dịch, thế nhưng y không có cách nào nhúc nhích, tay của y bị người phía trước giữ chắc không cho y đụng đến cánh cửa, y muốn hét lên nhưng trong cổ họng của hắn như có gì đó ngăn lại không thể phát ra tiếng.

Cảnh đế ở trong cung bị hiểu lầm bị nghiêm phạt bị oan uổng cũng chưa từng cúi đầu với ai nhưng ngay đó y nhìn cánh cửa đóng chặt phòng của Thẩm Dịch mà ánh mắt đã mơ hồ.

Khi mọi chuyện kết thúc, cha Thẩm thả y ra, nói một câu tự giải quyết cho tốt.

Cảnh đế cả người như không còn sức sống, y ngã ra đất, chật vật bất kham, một chút dáng vẻ của Hoàng tử cũng không có. Giữa lúc đó thậm chí y còn đau khổ cầu xin cha Thẩm để lão thả Thẩm Dịch ra.

Cha Thẩm lạnh lùng nhìn y, vẻ mặt thương hại, lão nói hiện giờ ngươi có chỗ nào giống dáng vẻ của một Hoàng tử. Sau khi cha Thẩm rời đi, Cảnh đế từ từ đứng lên, y dựa vào thân cây phía sau mà chống đỡ bản thân.

Y cúi đầu chỉnh lại quần áo của mình khiến bản thân trông có vẻ gọn gàng sạch sẽ.

Ngày đó rõ ràng không lạnh nhưng Cảnh đế lại lạnh đến thấu xương.

Y nhẹ nhàng dựa vào cây, hấp thu sức lực, như thể nơi đó là nơi ấm ấp nhất vậy  

Mãi đến khi Thẩm Dịch xuất hiện, Cảnh đế hướng về người đang sợ hãi, thậm chí còn mỉm cười.

Cảnh đế bỏ kiêu ngạo xuống, y không cam lòng, cuối cùng khi y gặp lại Thẩm Dịch, nắm chặt bàn tay của Thẩm Dịch, y nói, cái gì chúng ta cũng không muốn, chúng ta rời khỏi kinh thành, tìm một nơi không ai quen biết, cứ thế mà sống cả đời.

Thậm chí y cũng đã suy nghĩ đến đường ra cung, trong ngực còn có lộ phí.

Cảnh đế cho rằng bản thân rất bình tĩnh, nhưng y không biết bản thân nói năng lộn xộn thậm chí còn chất chứa vẻ cầu xin.

Thẩm Dịch nhìn y rơi nước mắt, bọn họ biết rõ điều này không có khả năng.

Nhưng bọn họ có thể đi đến đâu, ở Thẩm gia không có sự cho phép của cha Thẩm, Thẩm Dịch không bước ra khỏi cửa được.

Cha Thẩm khiến Thẩm Dịch và Cảnh đế phải suy nghĩ rõ ràng, con đường nên đi như thế nào. Một khi đi nhầm đường, tổn thương không phải chỉ có bản thân mà còn người khác nữa.

Cuối cùng cha Thẩm hỏi Thẩm Dịch, ngươi muốn Thẩm gia có danh tiếng có quyền thế hay là muốn cả hai người chết đi trong thân bại danh liệt.

Người sống ở trên đời này không chỉ là chuyện của hai người, còn có người thân, còn có trách nhiệm. Vốn chỉ có thể chọn một đáp án, Cảnh đế và Thẩm Dịch cũng không có quyền làm chủ.

Lúc đó Cảnh đế suy nghĩ hai người chết bên nhau cũng tốt, nhưng cuối cùng chuyện không như người ta mong đợi.

Thời khắc rời đi khi đó, Cảnh đế suy nghĩ, bọn họ sẽ không bao giờ gặp mặt nữa.

Cảnh đế trở về cung, y bệnh nặng một trận.

Cùng lúc đó, Thẩm gia lấy lý do Thẩm Dịch phải thành thân, từ chối vị trí thư đồng.

Còn mẫu phi của Cảnh đế vì chọc giận lão Hoàng đế, bị giam lỏng. Nhà ngoại của Cảnh đế bị lão Hoàng đế phái ra kinh, bên cạnh Cảnh đế không có lấy một người. Cảnh đế đến lãnh cung gặp mẫu phi của y, biết tất cả đều là ý của Thẩm gia, Thẩm gia nói mọi chuyện với mẫu phi của y.

Nếu như bà không làm như vậy, Túc vương sẽ biết chuyện của Cảnh đế và Thẩm Dịch. Túc vương sẽ không làm gì với Thẩm Dịch nhưng tuyệt đối có thể tính toán đến Cảnh đế.

Ẩn ý của Thẩm gia rất rõ ràng, bọn họ muốn chặt đứt khả năng Cảnh đế trở thành Đế vương, chặt đứt vây cánh của Cảnh đế. nếu như sự tình không phải đi theo hướng này, vậy Thẩm gia bọn họ nhiều nhất đẩy Thẩm Dịch ra.

Hôm nay Thẩm gia không nói sự việc với Túc vương để lợi dụng là vì có Thẩm Dịch lấy cái chết ra uy hiếp.

Vì đứa con của mình, mẫu phi không thể không làm như vậy.

Từ ngày đó Cảnh đế bắt đầu khát vọng quyền lực, khát vọng ngôi vị Hoàng đế, dục vọng quyền lực trong lòng bắt đầu dâng lên, khát vọng tất cả.

Chuyện giữa y và Thẩm Dịch xem như chưa từng xảy ra, trong cung ngoài cung không còn lời đồn đãi nhằm vào bọn họ nữa. Cảnh đế biết trong chuyện này chắc chắn có không ít công lao của Thẩm Dịch, nhưng trái tim của y đã không buồn không vui nữa rồi.

Ngày Thẩm Dịch thành thân, y còn phái người đến tặng lễ, không nặng không nhẹ, lễ thỏa đáng không khiến người ta suy nghĩ nhiều.

Phía sau Thẩm gia có Túc vương, quyền thế của Túc vương ngập trời, Cảnh đế biểu hiện rất bình tĩnh.

Cảnh đế ngày đêm không ngủ, y không nhớ đến Thẩm Dịch, mà là đang suy nghĩ đến cục diện lúc này.

Thẩm gia đã không nói chuyện y và Thẩm Dịch với Túc vương biết, nếu không Túc vương chắc chắn nhận cơ hội này lấy mạng của y rồi. Chỉ cần y không chết, rất nhiều chuyện cũng có thể xảy ra.

Cảnh đế trù tính rất nhiều, y cũng như Thẩm Dịch mà thành thân.

Vương thị rất nông cạn, rất càn quấy, nhưng y cưới. Y cưới Chính phi, nạp Trắc phi, y không có tim, trước khi xác định rõ thành thân y sẽ báo cho những người con gái này biết, y chỉ cho bọn họ danh phận, không còn gì khác.

Có thể tiếp nhận thì y cưới, không thể tiếp nhận, y sẽ không cười.

Cảnh đế rất cẩn thận khi mượn sức vài thế lực, y mưu tính hãm hại những anh em của mình, với đủ loại danh nghĩa, có lúc thậm chí bao gồm cả mạng của chính y.

Y từng uống rượu độc, quỳ gối trong mưa gió cầu tình cho anh em bị y hãm hại, lão Hoàng đế yêu thương y ngoài ra còn phòng bị y, còn y không cảm thấy bất cứ điều gì.

Y không đợi được đến khi địa vị vững chắc hoàn toàn mới chuẩn bị tạo phản, khi mẫu phi của y đột ngột bệnh chết trong lãnh cung, y hãm hại phe phái của Túc vương, sau đó vào thời điểm lão Hoàng đế hoài nghi, y trực tiếp dẫn người vào cung.

Cảnh đế đánh bất ngờ khiến mọi người không kịp trở tay, ngày đó máu tươi chảy đầy hoàng cung, sau tiếng chém giết, Cảnh đế ngồi trên bậc thang bạch ngọc, cả người đều máu.

@@@

Cảnh đế tỉnh lại từ trong giấc mộng, vẻ mặt hơi hoảng hốt, cảm thấy quanh mình đều là mùi máu tươi.

Nằm một hồi trên chiếc giường mềm mại, y hoàn hồn, từ từ ngồi dậy.

Kéo tấm rèm cửa sổ ra mới phát hiện trời đã tối.

Y đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Thẩm Dịch đang ngồi trong phòng khách không biết suy nghĩ điều gì.

Y bình tĩnh nhìn Thẩm Dịch, đôi mắt hơi khô khốc.

Ở Đại Tề, anh dứt khoát như vậy, sau khi rời khỏi Thẩm gia, hai người thật sự không còn gặp nhau nữa.

Thẩm Dịch vì y mà thủ ở Bắc Cảnh, lập công lao hiển hách trở về kinh thành, y sẽ cáo bệnh không gặp.

Y thích đan dược, biết rõ bên trong đan dược là độc như vẫn thích, bởi vì trái tim của y đã sớm chết rồi. Người sống chẳng qua chỉ là cái xác còn sống mà thôi.

Y từng ở trên lầu các cao nhất vô số lần nhìn Thẩm Dịch rời khỏi kinh, đoàn người kéo dài không dứt, rất nhỏ, nhưng khôi giáp của tướng quân khác với người khác, Cảnh đế chỉ cần liếc qua đã có thể nhìn thấy tướng quân mang khăn đỏ trên cổ.

Y đã từng vô số lần uống say trên lầu các, vô số lần muốn triệu hồi Thẩm Dịch từ Bắc Cảnh về, nhốt anh vào trong cung không cho anh rời đi nữa. Nhưng cuối cùng y không làm điều gì cả, mỹ nữ trong hậu cung của y nhiều như mây, y thích mỹ sắc, bị người đời không thích, lại không có trái tim.

Y sống không vui vẻ, y còn để cho Thẩm Dịch biết y sống không vui vẻ, Thẩm Dịch nhìn y khổ nhưng không có cách nào.

Y nương theo cơn say đã từng nói, để Thẩm Dịch sống thì thủ ở Bắc Cảnh, chết thì chôn ở Bắc Cảnh.

Hai người sống không gặp nhau, chết cũng không bái tế.

Thẩm Dịch nhìn thấy Cảnh đế, anh đứng lên.

Thế sự thay đổi, bây giờ, thời đại địa điểm khác nhau, còn bọn họ lại không có thay đổi.

Cảnh đế đi tới ngồi xuống bên cạnh Thẩm Dịch, Thẩm Dịch nhìn y nói chuyện đầu tiên: “Thẩm Thanh không phải con của ta, trừ lần kia ra, ngoại trừ danh phận ta không chạm vào người khác.”

Cảnh đế mím môi, y nói: “Ta biết,” Y cũng không xưng ‘trẫm’ nữa, chữ ‘trẫm’ đã xa xôi, y không dùng nữa.

Thẩm Dịch nhìn y, Cảnh đế thản nhiên nói: “Thư em viết, ta đã xem rồi.” Không động thủ với đứa nhỏ là vì đứa nhỏ vô tội, không ra tay với Thẩm gia, là không muốn người khác bàn tán về sắc xanh trên đầu của Thẩm Dịch.

Chẳng qua Thẩm gia cũng không khá khẩm mấy, bị thua mà cũng chẳng quấy được bọt sóng nào cả. Đến khi tất cả đều trần ai lạc định tự nhiên có người chỉnh đốn đám cô ta.

Thẩm Dịch  ở Bắc Cảnh gửi rất nhiều thư về kinh thành, chưa từng nhận được hồi âm nhưng vẫn cố chấp viết. Khi Văn thị có đứa con thứ hai, anh cũng không biết  .

Là Văn thị và Thẩm lão phu nhân cùng nhau giấu anh.

Văn thị nói với Thẩm lão phu nhân rằng, y không thích đứa nhỏ, chờ sau khi sinh đứa nhỏ ra rồi hãy nói với anh. Sau đó vẫn giấu giếm, đến khi anh nghe bản thân có đứa con thứ hai thì phản ứng đầu tiên là viết thư giải thích tất cả với Cảnh đế.

Thẩm Dịch thở phào, Cảnh đế nhìn anh đột nhiên nói: “Khi nào thì em…”

Y không nói hết câu, Thẩm Dịch nói: “Bốn mươi ngày.” Là bốn mươi ngày sau khi Cảnh đế qua đời, vết thương của anh biến xấu mà qua đời.

Cảnh đế mím môi.

Thẩm Dịch nhìn y bình tĩnh nói: “Hoàng thượng không muốn sống, thần cũng sợ Hoàng thượng ở dưới đó cô độc.”

“Không nên gọi Hoàng thượng nữa, ở đây không có Hoàng thượng.” Cảnh đế lên tiếng .

Thẩm Dịch nghe lời sửa lại: “A Anh.”

Cảnh đế nhìn anh, khóe mắt hơi rũ xuống, y nói: “Ta biết ngày đó ta nói đưa em rời đi là điều không thể. Sau đó em âm thầm giúp ta rất nhiều, cái chết của mẫu phi có liên quan đến Thẩm gia, ta cảm thấy bản thân vô năng, giữa chúng ta có quá nhiều chuyện. Ta từng nghĩ giữ em ở bên cạnh thế nhưng em có vợ, ta có Hoàng hậu có phi tử. Ta lấy gì giữ em lại, em lấy lý do gì ở lại trong cung. ”

Bên cạnh có vô số người đẹp, làm sao giữ Thẩm Dịch trong cung.

Y đối với phi tần không có tình yêu chỉ có trách nhiệm, y không thể đối xử với các cô ấy như vậy, còn Hoàng đế như y cuối cùng cho Thẩm Dịch thể diện và tôn trọng, không thể giữ người ở trong cung.

Giữa bọn họ có quá nhiều chuyện hỗn loạn, thời đại kia đã chịu quá nhiều quy định, ngay từ đầu bọn họ quá yếu ớt, không thể phản kháng được. Y vừa hận vừa bi ai, ngồi trên ngôi vị Hoàng đế cũng rất lạnh lẽo.

“Em biết, càng chán ghét, càng an toàn.” Thẩm Dịch khẽ nói.

Cảnh đế lắc đầu, y nói: “Ta chính là cho em biết trong lòng ta khó chịu, ta sống không vui vẻ thì em cũng đừng hòng muốn vui vẻ.”

Thẩm Dịch nói nhỏ: “Em biết.”

Anh biết trong cung có lầu các rất cao, anh biết người này sẽ ở trong lầu các uống rượu say.

Anh còn biết trái tim của người này rất yếu mềm, anh ở Bắc Cảnh vĩnh viễn không cần lo lắng vấn đề quân lương. Anh lại càng biết, Cảnh đế sợ bọn họ gặp lại nhau thì không khống chế được bản thân, sẽ hủy diệt tất cả, cho nên không bằng đừng gặp.

Bọn họ là người hiểu rõ nhất đối phương nhưng số phận trêu người, sống không gặp mặt nhau. Cái chết của mẫu phi Cảnh đế, Thẩm gia người thì tự sát, kẻ thì lưu vong, bọn họ là hai người đại diện cho cả hai nhà.

Bọn họ thích nhau lại bị thời đại kia nghiền nát tất cả.

Bây giờ thật may, trải qua sống chết, bước qua biển xanh, bọn họ lại tương phùng, lại gặp nhau. Những tổn thương nhận được trước kia, bây giờ có thể từ từ được xoa dịu.

Bọn họ sinh ra ở thời đại tồi tệ nhất, sống lại trong thời đại tốt nhất.

“Vậy cuối cùng em…” Trong bừng tình, Cảnh đế lại nói.

Thẩm Dịch gật đầu, anh nói: “Hoàng thượng đã lập một Thái tử tốt. Chẳng qua không kịp trở về kinh cũng không sao, vì Hoàng thượng canh giữ ở Bắc Cảnh cũng được. Nơi đó không có nhiều hỗn loạn, lòng người cũng không phức tạp như vậy.”

Cảnh đế nhìn Thẩm Dịch, đôi mắt y thê lương lại hiện lên tình cảm ấm áp.

Y nghĩ, nếu như bây giờ là một giấc mộng, vậy y nguyện vĩnh viễn không tỉnh lại.

Hết.

18 bình luận về “Hôn quân – Phiên ngoại

  1. Kết thúc rồi, tui không nghĩ tới phiên ngoại mà bản thân lại khóc như vậy. Chuyện xưa của Tề Anh và Thẩm Dịch quá đau thương, kết thúc trong bi kịch nhưng may mắn đời con trẻ có thể làm lại được. Tề Quân Mộ thực sự bị thứ gọi là tình thân hại đúng thảm, vì tin tưởng và mong mỏi vào thứ tình cảm không đáng giá của Lâm Tiêu, Thái Hậu, Ôn Uyển mà chàng phải chết một lần, may mắn làm lại, chàng vẫn có tình thân A Chước, có tình yêu Thẩm Niệm.
    Và phiên ngoại như một nét bút hoàn mỹ để kết thúc câu chuyện này. Cảm ơn chủ nhà đã thầu bộ này ạ ^^
    14h15 04/12/2023
    Cảm ơn và tạm biệt.

    Thích

  2. Lâu quá mới đọc 1 truyện hay đến vậy. Nếu có thời gian thì mình edit lại lỗi chính tả nhé. Còn lại rất hay. Cảm ơn vì đã dịch truyện này. Chúc sức khỏe và luôn vui vẻ nhé!

    Thích

  3. Hi, mình đọc một lèo đến chương 20 và nhảy luôn phiên ngoại xem kết cục hai anh vì vã quá :)) có một chi tiết nhỏ mình muốn góp ý như này: ở phân đoạn gặp lại nhau tại bệnh viện có nhắc đến “biển xanh và ruộng dâu”, mình nghĩ chỗ này là thành ngữ “bãi bể nương dâu” hay “bể dâu”, xuất phát từ thành ngữ gốc Hán “thương hải tang điền” ám chỉ sự thay đổi lớn của đất trời hay cuộc đời. Bạn có thể xem thêm thông tin tại:

    https://hannom.edu.vn/goc-ho%CC%89i-dap/ba%CC%83i-be%CC%89-nuong-dau-co-nguon-goc-the-nao/

    Một chút chia sẻ nhỏ nhỏ vậy thui nè. Mình gửi lời cảm ơn đến editor và công sức, thời gan bạn dành cho bộ truyện này. Chúc bạn sức khoẻ và niềm vui. Yêu thương 🥰

    Thích

  4. Đọc xong ,ban đầu t nhầm lẫn giữa truyện này và 1 truyện nữa, tại vì cùng tên, cũng may o bỏ mất, lâu lâu đọc 1 truyện về cung đấu lại mà hay như này ,cho t suy nghĩ 1 chút nhé :
    Tình cảm giữa 2 người thật sự tuyệt vời luôn đó, ban đầu là quân và thần ,chả biết nhau nhiều nhg tin tưởng nhau ,tin tưởng còn hơn những người xem là người thân ,đúng là hỗ sủng ,chúng ta là quân thần ,chúng ta là tri kỷ, là anh em ,chúng ta là tình nhân cũng là người iu với nhau ,tình cảm từ từ chậm rãi, thấm dần qua suy nghĩ, qua hành động, cử chỉ, chắc có lẽ cả 2 giống nhau đều cảm thấy lạc lõng, cô đơn giữa ‘ gia đình ‘ của mình, bị cho ra rìa ,rồi 2 người gặp nhau hiểu nhau và tin tưởng nhau ,sau cùng là đến với nhau ,ai cũng đều có kiêu ngạo của mình,họ tôn trọng nhau và quý đối phương, trong đây, o ai là muốn lìa bước cả ,chả như câu ‘ nữ nhi tình trạng ‘ các thứ ,rắc rối, mệt mỏi ,tình iu đơn giản thế đấy, ban đầu là có chút hường phấn rồi, s này xác định thì ấm áp quá
    Về TQM ,thật thương luôn đó ,kiếp này có 1 đứa em giai xem như kề cận ,ít ra có về tình gia đình, tình cảm thì ‘ vơi ‘ đc thụ ,có TN kề bên, ta nói TQM o hề lạc lõng hay cô đơn như kiếp trc ,có lẽ đồng cảm cho nhau ,kiếp trc t thấy như 1 trò khôi hài cho chính cuộc đời của ảnh vậy ,mẹ thì bất công,đến ích kỷ ,e giai thì bị ‘ oan ‘ ,quân thần thì ‘ hùa ‘ nhau o sợ ảnh ,cữu cữu có lòng nhg vẫn chọn con giai và gia tộc, thụ là đc nhất nhg cũng đi du sơn mất rồi, ngay cả người thương là ả hoàng hậu cũng chả ra gì, nghe lời tất cả ,ai ngờ chẳng khác nào những gì ảnh đang làm là ‘ lót đường ‘ cho LA ,vậy cuối cùng TQM có là gì ? lừa dối ? phản bội ? 1 vở kịch gia đình ? hay là mấy ngày ngắn ngủi làm hoàng đế ? ,làm hoàng đế mà chả đc tự do ,ngay cả tức giận cũng nhịn ,ức thay ảnh luôn ák, Thái hậu, bà ta ích kỷ, rất ích kỷ luôn ấy, khi TQM làm hoàng đế thì suốt ngày kêu hãy tốt với LA ,LA hi sinh cho con các thứ ,khi LA lên ngôi hoàng đế thì cũng áp chế, muốn người ta phải nghe bà ta ,chỉ vì cứu TQM mà LA đc thiên vị, rồi o lẽ quá trời người cứu hay hi sinh vì ảnh, bà ta đều tốt như vậy ,rõ ràng bất công, ban đầu t o nghi ngờ vụ LA là con của bà ta mà t còn phải thốt lên rằng ‘ o biết LA có phải con ruột bà ta o nữa mà bất công ghê ‘ từ đó t suy ta nhiều, vụ LA phản bội rồi tất cả t suy nghĩ ra đc ,điều bất ngờ duy nhất là việc 2 người là song sinh ,chứ ban đầu t tưởng LA che mặt vì chả có vết sẹo nào, toàn diễn …
    Ông cữu cữu có lẽ tình thân nhất nhg giữa cháu trai với LA và gia tộc, ông ta vẫn chọn cái dưới ,suy cho cùng quyền lực quá đáng sợ ,hoàng hậu nữa, ban đầu đã o thc về sau càng o ,có ai người t ghét nhất là Thái + Hoàng hậu ,làm TQM thc mình xong lại đi ghét TQM ,xong cái ngoại tình, bây giờ LA o còn thì hối hận, TQM chung thủy dễ sợ, nhg cũng may cô ta định sẵn là người qua đường rồi, duyên của ảnh là TN —
    Mẹ của TN cũng o khác gì, Thẩm lão phu nhân t o ghét bà ấy nhg bà ấy suy nghĩ có chút thiên vì TT hơn, có chút ích kỷ nữa, ban đầu là chuyện của TD ,bây giờ là TN ,Văn thị o biết làm mẹ kiểu gì, ban đầu nếu o có Thẩm lão phu nhân o biết cô ta còn sống hay o ,o biết là thiếp của ai nữa mà đi trách ngc lại bà ấy, ghét vụ hại bà ấy nữa chứ, Văn thị an ổn thì cô ta cùng TT ít ra đc sống 1 cách bình thường là an lành, dã tâm quá đáng sợ, ii ngoại tình nữa chứ ,t ghét ngoại tình nhất —
    Còn cp phụ, Cảnh đế x TD ,cp này đúng ngc ,đọc đau lòng quá, ước gì 2 người o sinh ra o nhà quyền quý thì tốt biết bao, ngay cả người thương cũng éo đc chọn, xây lầu các mong ngóng về 1 hướng về 1 người nhớ thương thành bệnh, ông ấy nhẫn tâm đều là do bị ép, khi o có quyền lực thì o thể ở bên người ông ấy iu ,khi làm hoàng đế lại càng xa cách người ấy, đọc mấy khúc về PN ,ta nói đau lòng dễ sợ ,TD tương tư thành bệnh, khi Cảnh đế mất, ông quá đau lòng cũng ra đi ,trc khi mất ông đc nghe thánh chỉ kêu ông quay về, rồi nhắm mắt … buồn ghê, bây giờ tại sao t biết người ta bảo truyện này đau lòng rồi —
    Truyện bình cũ nhg nước o cũ ,văn phong tốt, edit tốt luôn ,1 chiếc cmt siêu dài, thật ra t định chia sẻ luôn nhg nhiều quá rồi ,cmt vs like ban đầu o đc ,cứ loay hoay đc là cmt dài vậy luôn ,cảm ơn Mặc rất nhiều …
    Cảm ơn !

    Thích

    1. Ôi cảm ơn bạn, một cm dài và đầy xúc động luôn, đọc trong tui cảm động quá luôn á. Lâu lâu có những bạn cm dài thế này tui vui lắm đó. Thật sự là tui vừa làm vừa ức cho em Mộ lắm luôn, may mà kiếp này ẻm không khờ như kiếp trước, sự thật là tui không tin Tả Tướng không có ý định trước đâu, tui cảm thấy lúc đầu là ổng đúng là có muốn giúp nhưng lâu dần ổng thấy em Mộ đã đứng vững nên mới có ý để cho LA thay thế, vì LA không được dạy dỗ từ đầu nên không đc như em Mộ, quá dễ khống chế. Còn hai người Thái hậu và hoàng hậu tui không nhắc tới, chỉ dùng 1 từ đáng lắm. Thương cho em Mộ kiếp trước, thương cho em Niệm phải sống trong cô đơn.
      Tui cũng không đọc trước khi edit nữa, muốn cho mình đc bất ngờ í. =)) ( phải nói là tất cả những truyện tui edit không bao giờ đọc trước cả, đọc trước dễ nản lắm) =))
      Một lần nữa cảm ơn bạn.

      Thích

  5. – Nhắc đến cũng thật kỳ diệu, năm đó sau khi y chết khi mở thì người đã nằm trong bệnh viện -> thiếu chữ mắt cô ơi
    – Xã hội hiện đại, chỉ cần bỏ sức lựuc, là không chết đói được -> sức lực
    – Là mấy người leo núi đã phát hiện ra y ở một góc nào đó, sau đó báo cảnh sát rồi đưa anh vào bệnh viện -> chỗ này vừa anh vừa y nè cô ơi
    – Trẻ tuổi nhiều tiền lại tự trọng, thương xuyên xuất hiện trên tạp chí tài chính và kinh tế còn có trên mạng -> thường xuyên
    – y hỏi cảnh sát có duyện gặp mặt một lần rằng có thể làm công việc gì -> duyên
    anh để trở lý xử lý chuyện của Cảnh đế -> trợ lý
    – Thẩm Dịch ngơ ngác nhìn Cảnh đế, nhìn quần áo lộn xồn -> lộn xộn
    – Ngồi trên xem, tim của Cảnh đế đập rất nhanh -> xe
    – Anh thích ở đây không? Em còn có một căn phòng dựa sắp xếp dựa theo cung uyển……” -> sắp xếp dựa theo
    – Cảnh đế trở về cung, y bệnh nặng một trâj. -> trận
    – Thẩm Dịch đã tuyệt thức nhiều này -> tuyệt thực nhiều ngày
    – Là bốn mươi ngày sau khi Cảnh đế qua đời, vết thương của anh biến xấu mà qua đòi -> qua đời
    – Y thích đan dược, biết rõ bên trong đan dược là độc như vẫn thích -> nhưng
    – Bọn họ sinh ra ở thời đại tồi tệ nhất, sống lại trong thời đợi tốt nhất -> thời đại
    – Ta từng nghĩ giữ em ở bên cạnh thế như em có vợ, ta có Hoàng hậu có phi tử -> thế nhưng
    P/s: bỏ lỡ một đời, may mắn thay đôi ta có thể tìm lại nhau. Đến đây thì chính thức tạm biệt rồi. Kết cục đều viên mãn, ai cũng có người mà mình muốn bên nhau cả đời. Lại cảm ơn cô lần nữa nè 🥰

    Đã thích bởi 1 người

Leave a Reply