Quý Ông Ưu Phiền – Chương 11

QUÝ ÔNG ƯU PHIỀN MUỐN SỐNG BÌNH YÊN

Tác giả: Thanh Sắc Vũ Dực (Đôi Cánh Màu Xanh)

Dịch: Mặc Thủy

.

Chương 11

Chấn Lê ôm đầu gối ngồi trong nhà vệ sinh, y không biết vị cao thủ sau màn đã cứu mình là ai, cũng không rõ khi nào thì đối phương xuất hiện trở lại, để không bỏ lỡ tin tức, y đành ngồi trên nền nhà vệ sinh mà ngủ gật, dù gì thì cũng một đêm không ngủ rồi, bây giờ y đang rất buồn ngủ.

Trong lúc y đang gục gặc đầu, bỗng nhiên có một mảng màu đỏ xuất hiện trước mắt, Chấn Lê bừng tỉnh, nhìn thấy trước mặt là một hàng chữ nhỏ xíu dày đặc, y nheo mắt, chữ này hơi mờ, không nhìn rõ được.

Cái gương lơ lửng trước mặt y lần này chỉ có đường kính 5cm, còn chữ thì hình như là viết bằng máu. Không rõ đối phương dùng công cụ gì để viết ra những chữ nhỏ như vậy. Vốn dĩ Chấn Lê có thể đọc rõ chữ, nhưng vì sao khi viết xong thì máu chảy xuống, làm hàng chữ dần trở nên mơ hồ, Chấn Lê ngủ gật nên đã bỏ qua thời điểm mà chữ còn rõ ràng nhất, bây giờ chỉ thấy được loáng thoáng vài chữ.

“…… đến…… chờ…… xuyên qua…… cắt đuôi…… studi…… rửa…… tiền…… thời gian…… hệ……” Chấn Lê cố gắng phân biệt chữ, “Mấy cái chữ này là gì đây nhỉ? Đừng, đừng biến mất chứ, tôi còn chưa đọc rõ mà!”

Có lẽ vị kia không nghe thấy y nói gì, Chấn Lê chưa đọc rõ hết chữ thì cái gương đã vỡ tan thành rồi biến mất.

Chấn Lê: “……”

Y phải liên hệ câu văn trên dưới, mới đoán được sơ sơ là vị kia muốn y cắt đuôi người theo dõi, đến một địa điểm nào đó để gặp mặt, nhưng y chưa kịp nhìn rõ là nơi nào! Còn những chữ gì mà “studio”, “rửa tiền” phía sau thì Chấn Lê hoàn toàn không hiểu.

Làm sao bây giờ? Chấn Lê gãi đầu.

Y đi vòng quanh phòng, chờ thêm nửa giờ nữa, trước mặt lại hiện ra một cái gương nhỏ, trên đó viết ngắn gọn: “Chiều này đến trung tâm thương mại nào đông người để ăn cơm.”

Chấn Lê vừa đọc xong thì cái gương ảo kia lại vỡ tan nát.

Y nghĩ nghĩ, mới nói địa chỉ cái trung tâm thương mại mà ngày hôm qua mình chơi ném bóng, hẹn cao thủ đến khu vực đồ ăn vặt vốn rất đông người. Khu bán thức ăn vặt trong trung tâm thương mại có rất nhiều các quầy hàng nhỏ để khách đến lấy, sau đó ngồi ăn ở khu vực bàn ăn chung, hai người xa lạ gặp mặt nhau ở ngay nơi công cộng như thế mới không gây chú ý.

Chấn Lê lục trong tủ quần áo của mình, tìm ra một cái áo dài kiểu cổ trang màu đỏ rực, sau đó lại làm ra một bộ tóc giả trông rất có phong thái thần tiên đội lên, khi soi gương mới tự thấy mình đẹp trai khủng khiếp.

Đây không phải là quần áo mà hệ thống cung cấp, mà là đồ do Chấn Lê tự đổi. Sau khi vượt ải ở thế giới thứ nhất, hệ thống thông báo y có thể dùng điểm tích lũy để đổi một món đồ mang theo bên người từ trong cửa hàng, vật phẩm này sẽ đi theo y đến mọi thế giới, trở thành nền tảng để y vượt ải, vì thế cần phải chọn lựa cẩn thận.

Chấn Lê chọn hồi lâu, cuối cùng quyết định là một cái tủ quần áo khổng lồ có thể chứa được hàng vạn bộ quần áo. Y còn đổi được rất nhiều quần áo vừa đẹp vừa rẻ từ hệ thống, nhét hết vào tủ quần áo để mang đi khắp nơi. Số quần áo này thật sự rất rẻ, mà lại toàn là hàng hiệu, chỉ 10 điểm tích lũy là có thể mua hơn trăm bộ, không mua thì phí của.

Sau đó y bị Liên minh vượt ải bắt được, đám người xấu kia còn định cướp đoạt vật phẩm khởi đầu của y, khi mở hệ thống ra mới thấy là một cái tủ quần áo, tên nào cũng nhìn Chấn Lê bằng ánh mắt nhìn thằng ngu. Vật phẩm khởi đầu là gói quà cho newbie mà hệ thống phát, là một cơ hội tốt hiếm có. Kẻ vượt ải nào cũng sẽ chọn lựa đạo cụ có chức năng thích hợp với mình, nhưng mà Chấn Lê chọn cái gì? Tủ quần áo?

Chấn Lê đứng trước gương tự sửa soạn cho mình, nhỏ giọng nói: “Tủ quần áo thì sao nào, tủ quần áo có gì không tốt, ngoại hình đẹp cũng là tiền vốn mà, quần áo đẹp như vầy mà mỗi ngày thay một bộ cũng đủ mặc năm sáuc chục năm rồi.”

Sau khi trang điểm, y hài lòng nhìn bộ trang phục đỏ rực diễm lệ của mình, gật đầu nói với cái gương: “Boss ơi, tôi mặc rất là nổi bật, ngài chỉ cần liếc qua là sẽ nhìn thấy tôi rồi!”

Chờ một lát sau, trước mặt y lại xuất hiện một cái gương nhỏ, trên đó chỉ có một chữ  “Được” thật lớn.

Chấn Lê lại soi gương làm dáng một lúc như Khổng Tước.

Úc Hoa thì nhìn cái gương trang điểm thứ ba đã vỡ nát, bắt đắc dĩ dụi dụi khóe mắt.

Anh vốn còn cho rằng một dòng tin là có thể nói rõ ràng mọi việc, nào ngờ Chấn Lê ngủ gật không đọc được, gương trang điểm lại quá yếu, viết một lần xong là hỏng ngay. Anh không còn cách nào khác, chỉ đành vào cửa hàng mỹ phẩm mua một lần mười cái gương trang điểm nhỏ và vài cây bút kẻ chân mày (dùng để chấm máu viết chữ), sau đó  bình tĩnh nhét gương trang điểm và bút kẻ mày vào trong cặp công văn của mình trong ánh mắt ngạc nhiên của cô bán hàng, ngoài ra còn từ chối những món như miếng dán chân mày, miếng dán tạo hai mí, lông mi giả, phấn mắt, phấn má hồng, phấn nền mà cô nàng giới thiệu thêm.

Sau khi vất vả nói hết mọi việc, ngay trước khi gương vỡ thì lại nhìn thấy Chấn Lê còn đang vẽ chân mày, dán lông mi giả, Úc Hoa cảm thấy thật nhức mắt, vội đáp lại một chữ “Được” rồi thì ném gương sang một bên, cho mắt nghỉ ngơi.

Năng lực này của anhlà dùng gương làm vật môi giới để truyền tin tức cho một kẻ vượt ải khác cũng sở hữu hệ thống. Khi Úc Hoa viết chữ thì cũng sẽ nhìn thấy dáng vẻ của đối phương thông qua tấm gương, ngày hôm qua anh đã phát hiện ra kẻ vượt ải này chính là Công đực chơi trò ném bóng rổ cạnh mình lúc trước, Úc Hoa khá là kinh ngạc.

Trực giác trước nguy hiểm của Úc Hoa vô cùng nhạy bén, giác quan thứ sáu đã giúp anh thoát khỏi lưỡi hái tử thần vô số lần, nếu là mười lăm năm trước, chỉ cần kẻ vượt ải xuất hiện trong chu vi trăm mét cạnh Úc Hoa là sẽ bị phát hiện. Ngày hôm qua, Chấn Lê đứng cạnh anh khoe khoang kỹ thuật ném bóng cả nửa ngày mà Úc Hoa hoàn toàn không cảm nhận được, điều này khiến cho anh cảm thấy nguy cơ rất lớn.

Tính cảnh giác thấp như vậy thì làm sao đối phó với kẻ địch trong tương lai đây.

Úc Hoa mặt mày u sầu, giả vờ đi đến trung tâm giới thiệu việc làm lượn vài vòng, nhận được mấy cái bảng biểu, thấy đã gần đến giờ thì liền vào trung tâm thương mại đã hẹn trước để ăn cơm.

Vừa mới đi vào khu thức ăn vặt, anh đã nhìn thấy Chấn Lê mặc đồ cổ trang rất bắt mắt ngồi ngay chính giữa, rất đông người đang vây quanh Chấn Lê để chụp ảnh.

Úc Hoa: “……”

Đúng là liếc một cái là thấy ngay, nhưng hoàn toàn không thể tiến đến gần.

Người đẹp mặc đồ cổ trang đỏ – Chấn Lê đang xì xụp ăn lẩu cay tê tái, tính tương phản giữa đồ cổ trang và lẩu cay quả thực là có hiệu quả đánh mạnh vào thị giác, mọi người thi nhau quay video đăng lên mạng, tạo thành một làn sóng còn chấn động hơn vụ ném bóng ngày hôm qua.

Có người đã nhận ra anh chàng đẹp trai này chính là người đã ném một lần năm quả bóng vào rổ đó, thế nên người tụ tập về khu ẩm thực càng nhiều hơn.

Úc Hoa hít một hơi thật sâu, mặt lạnh như tiền đi vào nhà vệ sinh, viết “Năm phút sau ném điện thoại luồn qua dưới chân đám đông về phía quầy bánh kẹp thịt*”, xác định là Chấn Lê đã nhìn thấy rồi mới rời khỏi nhà vệ sinh, đi mua một phần bánh kẹp thịt.

Anh chọn món ăn này là vì bánh kẹp thịt được gói trong túi giấy, bản thân món ăn mềm và dễ cầm nắm, khi ăn không cần có đũa, ăn bánh kẹp thịt thì không cần phải lo mình sẽ bóp nát chén đĩa hay bẻ gãy đũa, cực kỳ an toàn.

Úc Hoa cẩn thận đứng trước quầy hàng chờ bánh kẹp thịt, anh bắt buộc phải đảm bảo mình đứng thật thẳng, không bất ngờ chạm phải ai khác, tránh làm người qua đường gãy xương.

Chấn Lê thấy đến giờ rồi, mới mượn tay áo để che chắn, hất điện thoại vốn đặt bên cạnh mình xuống đất. Dù thế nào thì Chấn Lê cũng đã từng vượt qua bốn ải, khả năng vận động rất tốt, động tác yêu cầu kỹ thuật cao như thế này vẫn có thể hoàn thành dễ dàng.

Lúc này, Úc Hoa vừa vặn nhận được bánh kẹp thịt, anh nghe tiếng đoán vật, giữa đám đông ồn ào vẫn có thể phân biệt được âm thanh điện thoại rơi xuống đất.

Úc Hoa hơi lùi một bước, một bước đạp đúng lên chiếc di động có cài đặt app hệ thống của Chấn Lê.

Sau đó anh cầm bánh kẹp thịt trong tay, quay người đi để che chắn, mũi chân hất nhẹ, điện thoại may từ dưới đất lên, rơi ngay vào chiếc cặp công văn mở hé của Úc Hoa.

Điện thoại có cài hệ thống cực kỳ chắc chắn, ném không vỡ, mang nấu lên cũng không hỏng được, thả xuống biển vẫn có thể an toàn quay về tay kẻ vượt ải, đây là thiết kế của hệ thống nhằm mục đích trói chặt kẻ vượt ải, nhưng vào tay Úc Hoa thì lại vừa đúng ý anh, không cần lo làm hỏng di động.

Úc Hoa bình tĩnh đi đến một nơi vắng người, vừa ăn bánh kẹp thịt vừa thản nhiên mở cặp, lấy điện thoại ra.

Khi Úc Hoa đòi giao điện thoại, Chấn Lê đã mở khóa mật mã màn hình, Úc Hoa dễ dàng mở điện thoại ra, tìm thấy app hệ thống.

Anh xòe tay, lòng bàn tay phủ trên giao diện app hệ thống, mắt nhắm hờ lại.

Một luồng sức mạnh không quá đáng kể tràn vào cơ thể Úc Hoa, anh đã hấp thu năng lượng hệ thống của Chấn Lê.

Một phút sau, Chấn Lê đang ăn lẩu cay tê tái cảm thấy cơ thể mình tê dại đi, y buông chén đũa xuống, kinh ngạc nhìn hai bàn tay mình.

Nếu không phải vì người xung quanh quá đông, Chấn Lê chắc hẳn đã vui mừng đến nổi nhảy bật lên.

Chỉ trong một khoảnh khắc vừa rồi, Chấn Lê cảm nhận được sức mạnh ẩn giấu trong đầu vẫn luôn kiểm soát mình đã biến mất, cái hệ thống được cài đặt trong linh hồn y đã không còn nữa, y tự do rồi!

Không cần phải làm nhiệm vụ nữa, không cần phải trải qua cuộc sống có thể đánh mất sinh mạng bất cứ lúc nào nữa, Chấn Lê thật sự không kìm lòng được, bật khóc thành tiếng.

Người đang quay video xung quanh quá đông, Chấn Lê đột nhiên rơi nước mắt khiến cho mọi người thắt lòng, một cô bé thấp thỏm hỏi: “Anh làm sao vậy? Bọn em chụp hình làm ảnh hưởng đến anh à?”

“Không có……” Chấn Lê lắc đầu, cố nén sự vui sướng trong lòng, vất vả diễn kịch, “lẩu cay tê tái…… quá cay luôn! Hu hu hu……”

“Em có trà lạnh nè, chưa mở nắp đâu!” Một người qua đường vội vàng dâng trà.

“Em có khăn giấy nữa, mau chùi nước mắt đi!” Một em gái khác cũng không chịu thua.

Mọi người tranh nhau đưa khăn giấy và nước cho Chấn Lê, cảm giác còn sống, còn được mọi người quan tâm quá mãnh liệt, Chấn Lê khóc càng dữ hơn, y nhận lấy khăn giấy, vừa lau nước mắt vừa nói: “Quá cay, cay chết đi được, sau này không ăn cay như thế nữa.”

Khi Chấn Lê vui sướng khóc òa lên, Úc Hoa ở trong một góc lại chậm rãi mở mắt ra, anh đã hấp thu năng lượng mà hệ thống lưu lại trong cơ thể Chấn Lê, dùng chính năng lượng đó để phong ấn một phần sức mạnh của mình. Tuy không thể đạt đến trình độ của người bình thường, nhưng năng lực truyền tin qua gương đã bị phong ấn, năng lực quy tức cũng bị khóa lại, lực cánh tay giảm xuống còn một tấn, về cơ bản là có thể kiểm soát được rồi.

Rất tốt, Úc Hoa cười nhạt.

Năm đó khi anh qua ải, đã đưa ra ước nguyện muốn làm người bình thường, sống bình yên hết cuộc đời cuối cùng này.

Úc Hoa thoát khỏi hệ thống, anh tự do rồi. Nhưng anh vẫn biết, chỉ cần hệ thống còn tồn tại thì vẫn sẽ có những thế giới khác rơi vào tay hệ thống, có những kẻ vượt ải mới trở thành vật hy sinh của hệ thống.

Úc Hoa không dùng sức mạnh của chính mình để phong ấn bản thân, mà cướp lấy hơn phân nửa năng lượng của hệ thống để làm điều đó.

Anh vốn có thể rút cạn năng lượng của hệ thống, khiến cho cái gọi là Vua của các vị thần kia biến mất hoàn toàn, nhưng trong hệ thống vẫn còn vô số kẻ vượt ải bị khống chế, nếu anh rút hết năng lượng của hệ thống, thì nó sẽ giết hết tất cả kẻ vượt ải để bổ sung năng lượng mà nó mất đi.

Để bảo vệ kẻ vượt ải, Úc Hoa chỉ rút một phần năng lượng, khiến cho hệ thống buộc phải chìm vào giấc ngủ để tự bảo vệ chính nó, giao diện điều khiển của hệ thống cũng từ màn hình mô phỏng thụt lùi xuống thành app điện thoại thao tác bằng tay.

Sau khi anh đi, tuy kẻ vượt ải không thể thoát ra khỏi hệ thống, nhưng cũng không còn có thêm người qua ải mới nữa, độ khó các cửa ải cũng giảm mạnh mà số lượng kẻ vượt ải mới tăng thêm thì quá nhiều.

Kẻ vượt ải càng nhiều thì năng lượng của hệ thống càng ít, rồi sẽ đến một ngày tất cả kẻ vượt ải đều được tự do, khi kẻ vượt ải cuối cùng qua ải, hệ thống sẽ mất đi tất cả sức mạnh, đi đến kết thúc.

Nhưng không ngờ mười lăm năm trôi qua mà không có thêm một người qua ải nào xuất hiện, ngược lại, hệ thống chết đi rồi sống lại, có năng lực phân phát nhiệm vụ, đồng thời không từ thủ đoạn sai kẻ vượt ải đến đuổi giết Úc Hoa, giành lại năng lượng.

Kẻ vượt ải thế hệ này quá yếu, nếu là những đồng đội của anh năm xưa thì hệ thống đã sớm bị rút cạn.

Úc Hoa khẽ thở dài, đáng tiếc là những đồng đội kia đã đi trước một bước rồi.

Khi hấp thu hệ thống của Chấn Lê, Úc Hoa nhận được một vài thông tin. Anh biết hệ thống dùng phương pháp bí mật để phát nhiệm vụ giết anh, có không ít kẻ vượt ải đã nhận nhiệm vụ, sẽ còn những người khác tiếp tục đến thế giới này.

Tổ chức Người bảo vệ thế giới mà Chấn Lê gặp phải có lẽ sẽ cho rằng anh và những kẻ vượt ải kia là cùng một phe, xem anh là kẻ địch. Vì vậy, anh không chỉ cần phải tiêu diệt kẻ vượt ải, mà còn phải tránh xa tổ chức Người bảo vệ thế giới, không thể để người khác phát hiện ra thân phận của mình.

Muốn sống bình yên với Vưu Chính Bình sao mà khó thế? Úc Hoa bất đắc dĩ thở dài.

Anh gõ một hàng chữ trong điện thoại của Chấn Lê, đồng thời cũng không quên ăn sạch bánh kẹp thịt lấp bụng.

Úc Hoa đứng dậy, lặng lẽ đi ngang qua đám đông đang bao vây Chấn Lê, hai ngón tay kẹp lấy điện thoại, khi đi vụt qua đám người thì nhẹ hất cổ tay, chiếc di động như một lá bài Poker luồn qua khe hở giữa đám đông bay đến trên ghế của Chấn Lê. Lúc này, tuy điện thoại không còn được app năng lượng của hệ thống bảo vệ, chỉ còn là một chiếc di động bình thường, nhưng Úc Hoa cũng đã lợi dụng hệ thống của Chấn Lê để phong ấn phần lớn sức mạnh của mình, có thể nắm giữ lực cánh tay của mình rồi, vì thế điện thoại không vỡ mà lại an toàn đáp xuống địa điểm mục tiêu.

Chiếc áo dài của Chấn Lê vừa hay che khuất điện thoại bay đến, y cảm thấy nó chạm vào đùi mình rồi, bèn vội vàng dùng tay áo che chắn, cầm lấy di động trên băng ghế.

Chấn Lê mượn cớ mình phải vào nhà vệ sinh để chen khỏi đám người, sau đó chui vào một gian phòng vệ sinh, mở điện thoại lên đọc được những gì viết trên đó ——

[Ngươi đi đăng ký mở một studio rồi tuyển nhân viên, ngành nghề gì cũng được nhưng quan trọng là có thể rửa tiền. Ngoài ra, sự tồn tại của ngươi chắc chắn sẽ thu hút những kẻ vượt ải khác đến, làm mồi câu cho tốt nhé. Đọc xong thì xóa những lời này đi.]

Chấn Lê: “……”

Y vất vả lắm mới được tự do, vậy mà còn phải làm cái công việc nguy hiểm này nữa à?

Hơn nữa, rửa tiền là sao?

Tác giả có lời muốn nói: 

Hệ thống: Các ngươi đều xem ta là boss phản diện, nhưng có ai nghĩ đến cảm nhận của ta không? Ta sắp bị rút cạn rồi, tự vệ không được à? AAAAAAAAAA!!! (gào đến sức cùng lực kiệt)

*Bánh kẹp thịt: gốc 肉夹馍 (tiếng Anh: Chinese hamburger) là một loại bánh đặc sản vùng Thiểm Tây, Trung Quốc

Chinese hamburger

~*~

Chương 12

2 bình luận về “Quý Ông Ưu Phiền – Chương 11

Leave a Reply

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s