TỊCH CHIẾU ÁNH TUYẾT TÀN
Tác giả: Ảm Nhiên Tiêu Hỗn Đản
“Biên Thành Hoang Nguyệt”
Dịch: Mặc Thuỷ
Beta reader: Yến Linh
CHƯƠNG 36
Thích Thiếu Thương khổ sở gãi đầu, Tập tam tiểu thư này đúng là bản lĩnh gây chuyện thị phi cũng cao minh như đao pháp của nàng. Đến biên quan rồi mà nàng vẫn không an phận, lại xông vào nhà kho náo loạn khiến Trần tướng quân hốt hoảng tìm Thích Thiếu Thương đến giải quyết.
“Tam tiểu thư…….” Thích Thiếu Thương thở dài. Đối phó với Tập Mai Hồng trời không sợ đất không sợ, hắn quả thực không biết phải làm sao.
“Chẳng lẽ ta không đúng sao? Không cản được ta còn trách ai?” Tập Mai Hồng nhăn mặt với Trần tướng quân khiến hắn giận tái mặt.
“Trong thiên hạ còn ai dám cản Toái Mộng Đao? Tam tiểu thư………trong kho không có bảo bối gì đâu, thứ đáng giá nhất chính là Mộc Quan Âm mà chúng ta mang đến, cho nên, đừng gây sự nữa.” Thích Thiếu Thương ôn hòa. Tập Mai Hồng nhìn hắn, cười xoà rồi chạy mất.
“Thiếu Thương, huynh qua đây, có chuyện huynh nhất định phải biết.” Tập Mai Hồng vừa rời khỏi, Tức Hồng Lệ đứng ngoài cửa gọi vào. Thích Thiếu Thương thấy nàng rất nghiêm túc liền vội vàng đi theo.
Vừa ra khỏi trướng, liền thấy Mục Cưu Bình đang giữ chặt Liêu Nha vẻ mặt không phục, Hoắc Ngọc Hải thần sắc không tự nhiên khống chế một con chim ưng đang giận dữ vẫy cánh, trông rất giống Phi Vân của Đường Long Nguyệt.
“Có chuyện gì?” Vừa nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng Thích Thiếu Thương xuất hiện dự cảm xấu.
“Đại đương gia, cái tên này không biết có ý đồ gì, nuôi một con chim ưng hoang dã, ngày nào cũng bay về phương Bắc, thật không biết hắn muốn làm gì!” Mục Cưu Bình nắm chặt Liêu Nha. Liêu Nha không phục vùng vẫy, trừng mắt giận dữ nhìn Thích Thiếu Thương.
“Thích Thiếu Thương……….” Hách Liên Xuân Thủy đưa cho Thích Thiếu Thương một mảnh giấy nhỏ, hắn xem xong mặt tái xanh.
“Đây không phải bút tích của y………” Thích Thiếu Thương khó khăn nói, khí huyết đảo lộn.
“Ta không biết……..huynh nhận ra được bao nhiêu loại bút tích của y……….” Hách Liên Xuân Thủy thở dài. Thích Thiếu Thương vô cùng phẫn nộ nhanh chóng rời khỏi đó.
—————
“Đây là cái gì?” vừa vào trong, Thích Thiếu Thương ném mảnh giấy nọ lên bàn của Cố Tích Triều.
“Ngươi không phải biết hết rồi sao?” Cố Tích Triều nhìn mảnh giấy, sau đó lạnh nhạt nhìn Thích Thiếu Thương.
“Ngươi đừng nói với ta, đến lúc này ngươi lại muốn thông địch phản quốc!”
“Ta có gì không dám làm? Địch nhân giết không được thì kết làm đồng minh với hắn, có gì không đúng? Liên thủ với loại người như Đường Long Nguyệt, có gì làm không được?” Cố Tích Triều lạnh lùng cười.
“Cố Tích Triều!” Thích Thiếu Thương tức giận nắm cổ áo y. Hắn cả đời này chưa từng đau như vậy, dường như chỉ cần mở miệng, nộ huyết sẽ trào ra.
“Phản bội ta có lợi gì cho ngươi? Đừng cho rằng ta thích ngươi thì có thể đối với ta như vậy!” Thích Thiếu Thương giận run. Hắn phải dùng hết sức khống chế bản thân không xuống tay giết người kia. Ánh mắt Cố Tích Triều nhìn hắn rất phức tạp, không nói một lời.
“Ngươi từng nói, ngươi sẽ không lấy mạng ta…….”Cố Tích Triều khẽ nói, ngữ khí khiến Thích Thiếu Thương không hiểu được.
“Ngươi cũng từng đáp ứng ta, không buộc ta giết ngươi………” Thích Thiếu Thương tuy nói như vậy nhưng trong mắt lóe lên sát ý. Cố Tích Triều lùi lại cực nhanh. Thích Thiếu Thương nắm chặt Nghịch Thủy Hàn, không ai có thể hết lần này đến lần khác xem chuyện mình bị phản bội như không có gì.
“Giết ta, ngươi sẽ hối hận.” Cố Tích Triều nhìn hắn cảnh giác, càng lùi xa hơn. Thích Thiếu Thương tức giận cực độ, vung kiếm, đao kiếm trên giá toàn bộ gãy vụn.
“Hối hận? Cố công tử ngươi từ hai năm trước đã dạy ta hai chữ này viết như thế nào!” Thích Thiếu Thương mắng xong quay người bỏ đi. Lời của hắn rất nặng, khiến Cố Tích Triều ngây ra không biết phản ứng ra sao.
Thích Thiếu Thương ra đến cửa lại đột nhiên quay lại, đến trước mặt Cố Tích Triều, điểm vài đại huyệt của y, tạm thời Cố Tích Triều không thể vận công.
“Ngươi ngoan ngoãn ở đây cho ta.” Thích Thiếu Thương trầm giọng ra lệnh. Hắn biết nếu Cố Tích Triều muốn đi, bọn Mục Cưu Bình chắc chắn không cản được, thủ pháp điểm huyệt này tạm thời có thể chế ngự y.
Nhìn Thích Thiếu Thương rời đi, Cố Tích Triều chỉ có thể đứng yên trong phòng cười khổ, không thể nói, không thể cử động. Xem ra Cửu Hiện Thần Long thật sự giận rồi.
Thích Thiếu Thương vừa ra ngoài liền hạ lệnh, không cho phép Cố Tích Triều ra ngoài, cũng không ai được phép tiếp cận y. Hắn vẫn chưa nghĩ ra phải làm sao, mọi thứ trong dđầu cứ rối tung lên…………….
——————-
Dù sao cũng là con cháu binh gia, Hách Liên Xuân Thủy cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức đuổi theo Thích Thiếu Thương. Vừa vào phòng, Hách Liên Xuân Thủy đã vội vàng lùi lại mấy bước. Hắn chưa từng thấy Thích Thiếu Thương giận dữ như vậy, sát khí dữ dội.
“Người đâu? Không phải bị huynh giết rồi chứ?” Hách Liên Xuân Thủy hỏi dồn. Hắn sợ Thích Thiếu Thương quá kích động sẽ không kiềm chế được, nhất đao lưỡng đoạn, đến lúc phát hiện ra sự thật sẽ hối hận.
“Chưa chết!” Thích Thiếu Thương thở dài, đột nhiện cảm thấy rất mệt mỏi. Hách Liên Xuân Thủy nhìn hắn bật cười, Thích Thiếu Thương có thể nhẫn nhịn những điều người khác không thể chịu đựng, chỉ có điểm này khiến hắn thầm than không bằng. Nếu là hắn, bị cùng một người phản bội nhiều lần, e rằng không cần nói thêm điều gì, một thương đâm chết kẻ đó!
“Còn may huynh không kích động đến vậy.” Hách Liên Xuân Thủy tuy rằng không phục Thích Thiếu Thương, nhưng vẫn tán thưởng.
“Ta biết huynh muốn nói gì, lo lắng địch nhân dùng độc kế, mượn tay ta giết Cố Tích Triều, suy cho cùng……người mà Đường Long Nguyệt còn kiêng dè chỉ có mình y………..” Thích Thiếu Thương bắt đầu cảm thấy khâm phục bản thân, đến nước này cũng vẫn còn cười được.
“Thì ra huynh cũng biết!”
Thích Thiếu Thương cười, có nghĩa là hắn đã bớt giận, đầu óc cũng tỉnh táo hơn.
“Ta thống lãnh nghĩa quân kháng Liêu là giả sao? Có điều theo như những gì ta biết về Cố Tích Triều, mảnh giấy đó chắc chắn là do y viết……. chỉ là ta căn bản không biết y đang có mưu đồ gì.” Thích Thiếu Thương cúi đầu than khổ. Đối phó với một người trong đầu chứa đầy âm mưu lại không biết giả vờ nhân nghĩa đạo đức, hắn thực sự không biết ứng phó ra sao.
“Đợi ta điều tra xong đã, tạm thời đừng giết y là được!” Hách Liên Xuân Thủy chân thành nói. Thích Thiếu Thương gật đầu, trong lòng cũng có chút hy vọng, Cố Tích Triều không phải thật sự phản bội hắn.
“Thích đại ca! Xảy ra chuyện rồi!” Tập Mai Hồng xông vào, hốt hoảng nói Trần tướng quân muốn dụng hình bức cung Cố Tích Triều.
“Ông ta là Tướng trấn giữ nơi này, đương nhiên có quyền làm vậy.” Thích Thiếu Thương lạnh nhạt trả lời. Tập Mai Hồng tròn mắt nhìn hắn.
“Thích Thiếu Thương, ta biết huynh còn đang giận. Nhưng người đáng thương chính là mấy vệ binh kia! Cố Tích Triều không phải người cam chịu bị người khác khinh thường, nếu y nổi giận hạ độc cả doanh trại, lúc đó thật sự là mở cửa đón quân Liêu vào thành!” Hách Liên Xuân Thủy lắc đầu, vừa mới khen Thích Thiếu Thương bình tĩnh, hắn liền trở mặt ngay.
“Tam tiểu thư, cô không phải rất ghét Trần tướng quân sao? Sao không đi gây sự với ông ta?” Thích Thiếu Thương cười với Tập Mai Hồng. Nàng thoạt đầu ngẩn ra, sau đó vui vẻ chạy ra ngoài.