Biên Thành Hoang Nguyệt_Chương 30

TỊCH CHIẾU ÁNH TUYẾT TÀN

Tác giả: Ảm Nhiên Tiêu Hỗn Đản

“Biên Thành Hoang Nguyệt”

Dịch: Mặc Thuỷ

Beta reader: Yến Linh

CHƯƠNG 30

     Thích Thiếu Thương theo Đường Thái Quân quay lại lương đình, hai người kia vẫn còn đang trừng mắt nhìn nhau. Đường Hân Nhi biết Thích Thiếu Thương quay lại, liền cười với hắn, vui mừng chạy đến bên Đường Thái Quân.

“Nói xong rồi?” Cố Tích Triều ánh mắt lóe sáng nhìn Thích Thiếu Thương, lại nhìn Đường Thái Quân.

“Chỉ là theo bà đi dạo hoa viên.” Thích Thiếu Thương cười khẽ. Cố Tích Triều nhìn hắn một lúc đầy thâm ý.

“Thích Thiếu Thương, ngươi thật là không biết nói dối! Thái Quân chắc hẳn muốn mượn tay ngươi giết ta?” Cố Tích Triều cười lạnh. Thích Thiếu Thương kinh ngạc nhìn y, Đường Thái Quân tỏ vẻ “ngươi xem, ta nói y chính là tâm địa ma quỷ”.

“Thái Quân? Ban đầu cầu xin ta cứu Thích Thiếu Thương thì gọi bà, bây giờ lại trở mặt không nhận người thân?” Đường Thái Quân tâm trạng rất phức tạp, một mặt rất cảm thông Cố Tích Triều cuộc sống vất vả, mặt khác lại cảm thấy y chính là một tai họa, không thể dung dưỡng.

Cố Tích Triều không rõ vừa nhớ ra cái gì, đôi má hơi ửng hồng. Thích Thiếu Thương thích thú nhìn y, quả thực chưa từng thấy con người cao ngạo như y lúng túng.

“Tiểu tử ngươi qua đây.” Đường Thái Quân vẫy tay, đưa cho Cố Tích Triều một lệnh bài bằng ngọc có khắc chữ “Đường” trên mặt. “Ngươi vẫn là Đường Môn Đại tổng quản, có lệnh bài này ngươi có thể thay bà chấp hành gia pháp. Nha đầu nói Long Nguyệt hiện giờ đang ở biên quan, ngươi đi đưa nó về đây. Đường Môn chúng ta không thể có một đứa cháu bội tổ vong tông, phản lại chính đạo.”

Đường Thái Quân lời nói nghiêm túc, Đường Môn tuy rằng thanh thế suy yếu nhưng phải có tự tôn. Sẽ có một ngày, Đường Môn dựa vào thực lực của mình mà có lại tiếng tăm trong giang hồ.

“Được, ta sẽ đưa người trở về.” Cố Tích Triều bật cười. Người, y có thể đưa về, nhưng sống hay chết y không quản được. Đường Thái Quân lặng thinh nhìn y, thở dài.

“Tiểu tử, Long Nguyệt cho dù làm sai ngàn vạn điều cũng vẫn là huyết mạch Đường Môn. Bà muốn ngươi thề, bất luận như thế nào cũng không được tổn thương tính mạng của nó, giúp Đường Môn lưu lại hậu nhân. Nếu làm không được, Cố Tích Triều ngươi phải thay Đường Long Nguyệt chịu trách nhiệm.”

Thích Thiếu Thương và Đường Hân Nhi ngây ra nhìn Đường Thái Quân và Cố Tích Triều. Thấy y cười lạnh rồi lập tức phát thệ, Cố Tích Triều y thề độc ít lắm sao?

————-

Hai người Thích Thiếu Thương lưu lại Đường Môn thêm một ngày rồi rời khỏi, cùng trở lại nông trại tập hợi với mấy người Tức Hồng Lệ.

“Bà cái gì cũng tốt, chỉ là thích bắt người khác thề độc.” Thích Thiếu Thương lắc đầu, thật không hiểu trong lòng các lão nhân nghĩ cái gì.

“Người tốt? Ngươi có biết khuê danh của bà là Vương Liên Uất, sư huynh của bà tên Phú Huệ Linh.”

“Vương Liên Uất……. Phú Huệ Linh………..? Khoan khoan, ngươi nói bà là Ngọc Dược Xoa đã khiến Đường Môn và Thần Y Môn trở mặt thành thù, náo loạn giang hồ?”

Thích Thiếu Thương kinh ngạc đến nỗi ngẩn ra. Sao có thể tưởng tượng một Đường Thái Quân hiền từ lại là đại mỹ nhân danh chấn giang hồ năm xưa, nữ thần y Ngọc Dược Xoa thủ đoạn tàn nhẫn. Xem như hiểu được tại sao Đường Thái Quân lại đặc biệt ưu đãi Cố Tích Triều như vậy.

Về đến nông trại đương nhiên là chuyện cực kỳ đáng mừng. Cố Tích Triều vì Thích Thiếu Thương mà viếng thăm Quỷ Môn Quan một chuyến lại có thể trở về, ngay cả Mục Cưu Bình cũng vui vẻ ôn hòa với y. Mọi người cùng nhau thu dọn hành trang, khởi hành hướng về biên quan. Thích Thiếu Thương nhìn đoàn người, sao có thể tưởng tượng được sẽ có một ngày như thế này!

“Đường Long Nguyệt này rốt cuộc là người như thế nào? Vừa cướp Mộc Quan Âm, vừa có đơn thuốc chế tạo dược nhân, hắn có mục đích gì?”

Đi hơn một ngày đường, mọi người tìm được một quán trọ nhỏ sạch sẽ để nghỉ ngơi. Tập Mai Hồng không nhịn được tò mò hỏi, nàng xuất thân danh môn thế gia, Thất Hồn Đao Pháp của Tập gia trên giang hồ cũng có tiếng tăm, đương nhiên không hiểu được những nỗ lực chấn hưng gia môn của Đường Long Nguyệt.

“Có được hai thứ đó, những việc có thể làm hẳn rất nhiều!” Thích Thiếu Thương uống một hớp trà nóng. Từ khi biết tửu lượng Cố Tích Triều rất kém, trên đường đi mọi người đều uống trà.

“Nhưng hắn tránh đến biên quan làm gì? Không lẽ muốn………..” Mục Cưu Bình nói được một nửa, mắt liếc Cố Tích Triều.

“Thông địch phản quốc? Nếu hắn dám nghĩ như vậy xem như ta đã đánh giá hắn quá cao! Có kho báu trong Mộc Quan Âm để chiêu binh mãi mã, lại có dược nhân là cao thủ võ lâm làm hậu thuẫn, đối phó với binh lực yếu ớt của Đại Tống, nếu không dấy binh tạo phản, tự xưng vương quả thực lãng phí!” Cố Tích Triều nói mà ánh mắt phát sáng.

Mọi người nhìn y mà ngây ngốc, hiện giờ Mộc Quan Âm đang ở trong tay y, phương thuốc luyện dược nhân trong đầu y, phải chăng có nghĩa là Cố Tích Triều y lại không muốn an phận.

Thích Thiếu Thương lại hoàn toàn ngược lại, thản nhiên uống trà, bình chân như vại. Hắn quá hiểu Cố Tích Triều, nhìn bề ngoài y theo đuổi công danh lợi lộc, phú quý vinh hoa, nhưng  thực sự y muốn gì, bản thân y cũng rất mơ hồ. Trên thế gian này tuyệt đại đa số con người đều như vậy mà sống cho qua ngày đoạn tháng. Chỉ có điều Cố Tích Triều bản lĩnh quá cao, nếu không cẩn thận sẽ gây nên đại họa khiến sinh linh đồ thán.

“Cho dù Đường Long Nguyệt có mưu đồ tạo phản cũng không cần lo lắng, có Cố Tích Triều làm bình phong, hắn cũng chỉ có thể nằm mơ giấc mộng xuân thu mà thôi.” Thích Thiếu Thương nhìn Cố Tích Triều cười, vô cùng đắc ý. Cố Tích Triều nhìn hắn một lúc cũng cười.

“Ngươi nói ngươi không hiểu binh pháp, thực ra cũng biết một ít, lợi dụng mâu thuẫn của người khác mà công kích.”

“Nói rất hay! Ta quả thực đã đọc rất kỹ Thất Lược.”

—————

Đêm xuống. Cố Tích Triều cúi đầu sắp xếp lại hòm thuốc. Thực ra nội thương của y đã lành hẳn, tại sao vẫn phải ngủ chung phòng với Thích Thiếu Thương? Chỉ là Thích Thiếu Thương không nhắc đến, vậy y cũng không nói ra.

“Thuốc có đủ không?” Thích Thiếu Thương từ sau lưng đến gần, thuận tay bỏ bình thuốc mà Cố Tích Triều để lại cho hắn vào trong vạt áo y.

“Tiết kiệm một chút sẽ chịu được một thời gian.” Cố Tích Triều cũng không đẩy Thích Thiếu Thương ra, vẫn cúi đầu chuẩn bị dược liệu.

“Tích Triều……….” Thích Thiếu Thương tựa đầu lên vai y. Cố Tích Triều hơi ngẩn ra, dừng tay.

“Đáp ứng ta…..đừng buộc ta giết ngươi.” Thích Thiếu Thương vòng tay quanh người y, siết chặt.

“Ừ……” Cố Tích Triều khe khẽ đáp.

13 bình luận về “Biên Thành Hoang Nguyệt_Chương 30

  1. Sao Đường Thái Quân lại bắt mỹ nhân thề độc, chẳng lẽ không biết khi xưa ở liên vân trại thề độc biết bao nhiêu mà cuối cùng thì….*thở dài* kể ra Đường Thái Quân vẫn thua mỹ nhân nhà ta một bậc rồi đó.

    Thích

  2. Đường Thái Quân: Nếu làm không được, Cố Tích Triều ngươi phải thay Đường Long Nguyệt chịu trách nhiệm, làm nghĩa tử của ta, sau đó trở thành thê tử của Tiểu Thích để hắn cùng góp sức cho Đường môn của ta
    Cố mỹ nhân: Sao ta phải làm thê tử của hắn?
    Đường Thái Quân: Hắn là Cửu hiện thần long, chẳng lẽ bắt hắn làm thê tử của ngươi, hơn nữa… chẳng lẽ ngươi thượng nổi hắn =))
    Thích bánh bao: Cũng là bà anh minh, sáng suốt
    =))))))))))

    Thích

    1. xuyên tạc…..xuyên tạc mà………….*ngất*
      À mà này, nếu Thích bánh bao dám nói thế, cầm chắc sẽ nhận được quà tặng của mỹ nhân, chính là Thần Khốc Tiểu Phủ nha.

      Thích

      1. ” giãy đành đạch” hố hố ta khoái câu này của nàng.Tưởng tượng hai má cố mĩ nhân ửng hồng” máu mũi chảy tè le”

        Thích

    1. Ôi cái màn cuối đúng là cực kỳ ngọt ngào, ấm áp. Rõ ràng là Cố mỹ nhân yêu bánh bao rồi, mà bộc lộ cũng khá rõ đấy, ta thấy mà bánh bao lại không thấy! Vốn bản tính cao ngạo, lại biết Đường thái quân năm xưa là người thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng vì chồng, vẫn ngoan ngoãn gọi ‘bà’ để bà ấy vui lòng.

      “tại sao vẫn phải ngủ chung phòng với Thích Thiếu Thương? Chỉ là Thích Thiếu Thương không nhắc đến, vậy y cũng không nói ra.” ~~> sao bánh bao không thắc mắc tại sao anh không ý kiến ~~> đúng là ngốc.

      Đây là cái ôm đầu tiên, đúng không? Ý là lần đầu tiên ôm mà cả 2 người đều khỏe mạnh, tỉnh táo, ôm chỉ vì muốn ôm đó. Dễ thương quá đi! Cái này kể như là 1 chút cầm hơi trong khi đói khát chờ đợi đến lúc 2 anh chính thức yêu nhau.

      Thích

Leave a Reply