Cửu Vạn Phong_Chương 3

 CỬU VẠN PHONG

Tác giả: Hứa Duy Hạ

Dịch: Mặc Thủy

Beta reader: Yến Linh

 

Chương 3  Bạch y, bạch y

 

Thích Thiếu Thương chậm rãi mở mắt, nhìn bóng Lý Sư Sư rời đi.

Hắn biết tâm nàng đã chết.

Nữ tử có phong thái và tài năng tuyệt thế sẽ xem trọng tự tôn của bản thân hơn tình yêu.

 

Hắn không cần bất cứ ai dựa vào hắn, cũng không cần bất cứ ai thấu hiểu tâm hắn.

Cho dù là đại hiệp, chẳng lẽ không thể có một bí mật của riêng mình hay sao?

Hắn lặng lẽ rời khỏi Huân Hương các, nhưng không trở về Kim Phong Tế Vũ lâu.

Hắn đi về hướng ngoại thành.

 

Dưới chân một ngọn núi hoang vu ngoài cửa Đông thành Biện Lương, có một gian nhà rất mộc mạc.

Tên gọi Tích Tình Tiểu Cư.

Vãn Tình chết đi, chính là được mai táng tại đây.

Thích Thiếu Thương lần cuối cùng thấy Cố Tích Triều cũng là tại đây.

 

Ba năm trước hắm nhìn theo dáng vẻ lảo đảo của y, cuối cùng vẫn không thể từ bỏ, lặng lẽ theo y một đoạn.

Thấy y đến đây, chôn cất ái thê, bắt đầu con đường trốn chạy.

Từ đó về sau, mỗi khi cảm thấy không vui, hắn lại đến đây.

Giai nhân đã yên giấc, vậy còn người đó, y hiện đang ở nơi nào, chịu những khổ sở gì?

 

Hắn biết Thiết Thủ là vì Vãn Tình, muốn giữ lại mạng sống của Cố Tích Triều__ những quan sai truy bắt y, có lúc cũng mắt nhắm mắt mở.

Hắn lại thở phào nhẹ nhõm.

Hắn biết rõ, hắn chưa từng muốn giết Cố Tích Triều.

Cho nên ba năm nay, Cố Tích Triều không chết, cũng không bị bắt.

 

Hắn đang nghĩ đến, thư sinh vận thanh sam nọ, hôm nay có lẽ đang suy sụp?

Nghĩ đến đây, hắn lại cảm thấy buồn.

Hắn chưa từng nói với bất kỳ ai, thực ra, hắn rất muốn gặp y một lần.

 

Ngày cuối cùng tháng mười một có ý nghĩa gì?

Chỉ có một mình Thích Thiếu Thương hiểu.

Đó là ngày bọn họ gặp nhau ở Kỳ Đình. Thích Thiếu Thương đã từng rất cảm kích ngày hôm đó, sống trên đời có được một tri kỷ đã là điều vô cùng may mắn, giang hồ rộng lớn như vậy, lại cho ta được gặp y.

 

Đàn, lại không phải Hiệu Chung, Nhiễu Lương, Lục Khởi, Tiêu Vĩ, chỉ là một chiếc đàn bình thường, nhưng Thích Thiếu Thương lại cảm nhận được khí khái “Thả quải không trai tác cầm bạn, vị tu huề khứ trảm Lâu Lan” trong tiếng đàn đó.

Người như vậy, sao có thể ẩn dật nơi đại mạc hoang vu?

 

Khí phách hào hùng ra sao, mới có thể tấu được khúc nhạc như thế?

Thích Thiếu Thương đột nhiên muốn múa kiếm.

Cới bỏ áo khoác, y sam bên trong lộ ra màu trắng mờ nhạt.

Kiếm, là kiếm tốt, tước kim đoạn ngọc1, kiếm pháp lại càng hay, Nhất Tự Kiếm Pháp, trực tác long ngâm.

Phủ kiếm dạ ngâm khiếu, hùng tâm nhật thiên lý.

 

Y hẳn phải cảm nhận được hào khí trong tâm hắn.

Bọn họ không phải luôn ngưỡng mộ lẫn nhau sao?

 

Hôm nay, ba năm qua trong nháy mắt, lúc nào mới có thể quay lại khoảng thời gian đó, cùng y uống rượu, tấu nhạc, múa kiếm?

 

Thực ra chí hướng của Thích Thiếu Thương, lại không phải chí hướng.

Hắn không muốn trở thành người đứng đầu hiệu lệnh quần hùng, hắn thích tự do tự tại.

 

Hắn, trong đêm đông lạnh lẽo này, vào lúc cô đơn nhất, lại đến Tích Tình Tiểu Cư.

Không biết vào lúc này, người kia, có phải còn cô đơn hơn hắn?

 

Cố Tích Triều luôn là một thiếu niên cô độc__ suy nghĩ từ trước đến giờ chưa bao giờ thay đổi.  

 

Nhớ đến tên của y, nhớ, liền muốn gọi tên.

Nhưng lại không dám, là sợ hãi, sợ một khi gọi cái tên đó, sẽ khiến bản thân mất đi bình tĩnh.

Nên hắn rút kiếm.

Vẫn là Nghịch Thuỷ Hàn.

Lưu lại thanh kiếm này, cũng như lưu lại chiếc ghế mà hắn ngồi ở Kim Phong Tế Vũ lâu.

 

Đó là một chiếc ghế mà ngồi lên thật sự không thoải mái__ đại diện cho quyền lực, cũng biểu thị quyền lực dễ có được cũng rất dễ mất đi, phải hết sức cẩn thận, mới có thể ngồi vững.

Giống như ngai vàng của hoàng đế__ vừa cứng vừa thô, không chút dễ chịu.

Thiên hạ này, giang hồ này, dễ dàng mà có được sao?

Vị trí lãnh đạo này, dễ đảm đương sao?

 

Cho nên hắn giữ lại cái ghế này, cũng cố chấp giữ lại thanh kiếm này.

Nghịch Thuỷ Hàn, thuyền ngược dòng nước tâm cũng nguôi lạnh.

 

Hắn múa kiếm.

Kiếm pháp càng thuần thục, kiếm khí càng lạnh thấu xương.

Người cầm kiếm lại càng cô độc.

 

Hắn vẫn nhớ Gia Cát tiên sinh từng giáo huấn hắn, kiếm khách mạnh mẽ nhất, chính là nơi nào cũng có kiếm, mọi vật đều là kiếm.

Kiếm pháp cao minh nhất, là kiếm pháp khống chế được thanh kiếm vô hình.

 

Chỉ khi trong tâm có kiếm, mới là kiếm khách chân chính.

 

Hắn cười, nghĩ bản thân khi nào có thể hoàn toàn phá được kiếm pháp này.

 

Nhưng thời điểm này Thích Thiếu Thương chỉ muốn múa kiếm, bạch y cùng ngân quang phát ra từ lưỡi kiếm loé sáng trong Tích Tình Tiểu Cư.

Hắn vừa múa kiếm vừa ngâm thơ.

“Kỷ thời quy khứ, tác cá nhàn nhân.

 Đối nhất trương cầm, nhất hồ tửu, nhất khê vân.”

 

Nhìn bầu trời đêm, Thích Thiếu Thương đột nhiên hiểu rằng, có những nỗi cô đơn, chỉ có thể tự mình thoát ra.

 

Bạch y tung bay, miệng vẫn không ngừng đọc.

“Hà châu đa thanh thảo, triều mộ tăng khách sầu.  

Khách sầu tích triều mộ, uổng chử tạm đình châu……”

 

Đột ngột, kiếm dừng.

Người bất động, giữ kiếm, đứng lặng.

“Khách sầu tích triều mộ, uổng chử tạm đình châu……”

 

Từ từ hồi tưởng, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng lặp lại một lần.

“Tích……….Triều……….”

 

Trong một tích tắc nghe thấy tiếng đàn.

Âm thanh ấy, ai oán triền miên.

Đàn trước tương tư khúc, huyền trường nhất thì đoạn.

 

Trong Tích Tình Tiểu Cư lúc này, nỗi đau tương tư này, ngoài y, tình cảm dành cho nàng ấy, còn gì khác sao?

 

Thích Thiếu Thương im lặng.

Hắn lặng lẽ đứng bên ngoài, lặng lẽ lắng nghe y tấu khúc nhạc tương tư triền miên, mỗi một âm thanh, đều là hồi ức về vong thê.

 

Cho đến khi tiếng đàn dứt, vạn vật tĩnh lặng, tất cả chìm vào yên tĩnh.

 

Thích Thiếu Thương vẫn đang đợi.

Đợi cánh cửa gỗ nhẹ nhàng mở ra.

Trong khoảnh khắc, thanh sắc tràn ngập dưới ánh trăng, dường như khiến hắn không thể thở được.

 

Họ nhìn nhau, cũng là nhìn bản thân trong mắt đối phương.

 

Trướng nhiên dao tương vọng, tri thị cố nhân lai.

Nhật đông nguyệt tây hề đồ tương vọng, bất đắc tương tuỳ hề không đoạn trường.

 

Ánh trăng khiến đôi mắt như phát sáng, lại khiến tâm đau như bị đâm xuyên qua.

 

Việc đã qua, cảnh còn người mất, đều không nên nhắc lại, cũng không nên nhớ đến.

Chỉ có trầm mặc, ám dạ vô nhai2.

 

Thời gian trôi nhanh như nước chảy, dưới bóng cây hạnh, thổi sáo tới bình minh.

Xa xa truyền lại tiếng sáo, nhưng trong ngày đông giá lạnh này, sao có thể thấy được hạnh hoa.

Suy cho cùng__ thời gian đã qua nhiều năm như vậy.

 

Lại nghe giọng nói lành lạnh của y vang lên, “ Thích Thiếu Thương tại sao lại vận bạch y?”

 

—————–

 

(1) tước kim đoạn ngọc: chém đứt cả vàng ngọc

(2) ám dạ vô nhai: ám: âm u, tối; dạ: đêm; vô: không có; nhai: bờ, bến.

5 bình luận về “Cửu Vạn Phong_Chương 3

  1. Đêm khuya thanh vắng, ta bò vô nhà nàng, đọc được Thích đại hiệp trong đêm đông lạnh lẽo, cô đơn mò đến Tích tình tiểu cư. Thiệt là ta với sư phụ ta giống nhau quá!! Bữa nay đọc sao thấy truyện này hay quá, tả tâm tư, tả tình rất thu hút. Ta bò qua chương kế đây!

    Thích

    1. ừm, nói sao nhỉ, Cửu Vạn Phong tương đối trầm lắng nên khi đọc cũng cần thời gian để thấm vào thôi.
      nhưng thật ra về sau cũng chẳng có gì đau đớn, chỉ là bình lặng thôi, nhưng cảm động thì vẫn rất cảm động ^_^

      Thích

Gửi phản hồi cho Gwen Hủy trả lời