Cửu Vạn Phong_Chương 2

 CỬU VẠN PHONG

Tác giả: Hứa Duy Hạ  

Dịch: Mặc Thủy

 Beta reader: Yến Linh

 

Chương 2 :  Vết thương, vết thương

 

Cố Tích Triều đoán sai.

Thích Thiếu Thương không hề ở Kim Phong Tế Vũ lâu.

Thích Thiếu Thương hiện giờ ở đâu?

Hắn bây giờ đang ở ngõ Tiểu Điềm Thủy, gần Đại Tướng Quốc tự.

 

Cách Cố Tích Triều không quá vài trăm mét.

 

Hắn đang ở Huân Hương các của Hạnh Hoa lâu.

Không sai, là nơi ở của Bạch Mẫu Đơn Lý Sư Sư.

 

Thích Thiếu Thương phong lưu.

Nhưng hắn không phải khách của Lý Sư Sư.

Hắn nghĩ, hắn chỉ là quá cô đơn thôi.

 

Lý Sư Sư là hồng nhan của hắn.

Nàng từng nói với hắn một lần, nàng nói ngài có thể xem ta là tri âm.

Kết quả lần đó Thích Thiếu Thương phát cuồng, hắn ném vỡ hết những gì có thể ném ở Huân Hương các.

Lý Sư Sư sợ hãi nhìn hắn đập phá , đến quên cả ngăn cản__ đến khi Thích Thiếu Thương dường tỉnh lại sau cơn ác mộng.

 

Thích Thiếu Thương không hề giải thích, hắn chỉ như đang say mà đi, đến ngày hôm sau để Dương Vô Tà mang ngân lượng đến bồi thường__ đồ vật trong phòng Bạch Mẫu Đơn, có thứ nào không phải vô giá?

Từ đó về sau, Lý Sư Sư biết rõ, mỗi người đều có vết thương không thể chạm vào, bất luận là một nữ nhân yếu đuối như nàng, hay một đại hiệp như hắn.

Vết thương của Thích Thiếu Thương, là hai chữ “tri âm”.

 

Lý Sư Sư không tìm hiểu sâu, bởi nàng hiểu đa ưu vô ích.

Không thể là tri kỷ, thì là hồng nhan__ hồng nhan tri kỷ, có gì khác biệt đâu?

Nhưng nàng cũng biết, nhất định là không giống, ít nhất trong lòng Thích Thiếu Thương, tuyệt đối không giống.

 

Lần đầu tiên hắn đến tìm, nàng lại có cảm giác ngượng ngùng mà thời thiếu nữ mới có. Nên nàng không để hắn làm khách, chỉ cùng hắn tán gẫu.

Mà hắn chỉ mỉm cười tiếp nhận__ nàng cho rằng hắn là quân tử.

Cuối cùng nàng đã hiểu, ngày đó hắn đến tìm nàng, chỉ vì hắn quá cô đơn__ cứ cho là không phải Lý Sư Sư, là người khác cũng được, là Bộ Tiểu Tuyền, Đỗ Ái Hoa hay là Hà Tiểu Hà đều được.

 

Sau đó nàng cũng từng mời hắn, mời như thế nào hắn đương nhiên hiểu được, nhưng hắn lạnh nhạt cự tuyệt.

Lý Sư Sư là một người thông minh, người thông minh là người hiểu rõ bản thân nên làm sao.

Lý Sư Sư thông minh không bao giờ mời gọi Thích Thiếu Thương__ trừ phi hắn đồng ý.

 

Nàng vẫn nhớ rõ lần đầu hắn đến tìm nàng, đôi mắt cô đơn như vậy, tại sao có thể thấy ở con người đứng đầu quần long chốn kinh sư. Ban đầu nàng cho rằng do hắn thân ở nơi cao không tránh khỏi cô độc, nhưng rất nhanh sau đó, nàng biết là không phải.

Là đau khổ vì một chữ “tình”.

Cuối tháng mười một của hai năm trước.

Trong tiết trời lạnh như vậy, đôi mắt hắn dường như chìm trong cô độc.

 

Trong hai năm này, Thích Thiếu Thương thỉnh thoảng đến tìm nàng, ở Huân Hương các sau Phù Dung trướng__ tán gẫu.

Thi tình hoạ ý, không hề ưu phiền.

Gió ấm áp khiến người muốn say.

 

Hôm nay, lại là tháng mười một, thời điểm lạnh nhất mùa đông, cuối tháng mười một, một ngày giống như hai năm trước.

Thích Thiếu Thương lại đến tìm nàng, thứ cảm giác cô độc ấy lại một lần nữa xuất hiện trong mắt hắn__ thực ra hắn không phải luôn luôn cô độc?

 

Lý Sư Sư hiểu, người thông minh chính là, điều không nên hỏi thì đừng hỏi, điều không nên làm thì đừng làm.

Nhưng mà, người thông minh một khi vướng vào ái tình, sẽ trở thành không thông minh. Không những không thông minh, thậm chí còn ngu ngốc.

Lý Sư Sư đêm nay đã làm một việc ngu ngốc.

 

Nàng rót rượu cho hắn, để hắn nhất tuý giải thiên sầu.

Vào lúc hắn sắp say, nàng hỏi.

Nàng hỏi nguyên nhân khiến hắn cô đơn.

 

Nàng thân cận hắn, sau đó lại chạm đến vết thương của hắn.

Vết thương trong tâm hắn.

Nàng thậm chí đã chuẩn bị nếu hắn lại phát cuồng.

 

Nàng không sợ hắn ném vỡ bàn ghế, lê hoa trác, đàn mộc ỷ, ném vỡ rồi thì sao?

Nàng chỉ muốn biết, là người nào đã đâm một nhát đao vào tim hắn, người nào, là vết thương trong tim hắn.

Dựa vào trực giác, người đó căn bản không phải Tức Hồng Lệ.

Thích Thiếu Thương, nếu vì Tức Hồng Lệ mà đau thương như vậy, hà tất đẩy nàng ấy xa khỏi mình__ là Thích Thiếu Thương tự mình đẩy đệ nhất mỹ nữ ra xa.

Cho nên nàng muốn biết, thực ra là ai?

 

Nhưng Thích Thiếu Thương không hề phát điên, thậm chí không hề cử động.

Hắn chỉ yên lặng ngồi đó, uống Nữ Nhi Hồng.

Ánh mắt hắn mờ mịt, đột nhiên trong suốt, trong một tích tắc, không rõ là say hay chưa say.

 

Lý Sư Sư lặp lại, “Ngài, vì ai mà thương tâm?”

Thích Thiếu Thương bỗng ngẩng đầu, nhìn kỹ y phục của Lý Sư Sư, mái tóc cùa Lý Sư Sư.

Hắn từ trước đến nay chưa hề quan sát dáng vẻ nàng__ nói ra ai có thể tin.

 

Tóc dài xoăn nhẹ như mây, dùng một chiếc trâm gỗ cài lên__ yên hoa nữ tử, làm sao có thể trang điểm đơn giản như vậy?

Váy áo xanh nhạt, khiến Thích Thiếu Thương chói mắt.

Chầm chậm, khuôn mặt hoàn mỹ ấy, biến thành một người khác.

Nhưng mà, hắn đột nhiên tỉnh táo lại__ trước mắt hắn, là một đôi mắt tràn ngập ái ý.

Người đó, làm sao có thể có đôi mắt như thế này?

 

Đôi mắt của người đó, trong suốt, sắc bén, giống như chim ưng, nhìn thấu suốt linh hồn hắn.

Nhưng hắn bỗng nhiên muốn say, rất muốn thực sự say.

Cho nên hắn say, trước khi say khe khẽ gọi một cái tên.

Thật khẽ thật khẽ, âm thanh đó nhẹ nhàng tựa như sắp bay lên trời cao.

Thật nhẹ thật nhẹ, lại tràn ngập hận ý.

 

Lý Sư Sư chăm chú lắng nghe, nhưng chỉ nghe được một chữ, chữ cuối cùng trong cái tên nọ.

 

“…….Triều……..”

 

Lý Sư Sư đang suy nghĩ, những nữ tử nổi tiếng trên giang hồ, bất luận là nữ hiệp, hay danh kỹ, kể cả những nư nhi nổi danh khác, tất thảy đều nghĩ đến.

Nhưng, ai là “Triều”?

 

Lý Sư Sư đột nhiên cảm thấy oán hận__ Thích Thiếu Thương, tri âm của ngươi, là người này?

Vết thương của ngươi, là người này?

 

Nàng phất tay áo, đến bên cửa sổ, tiếng chuông của Đại Tướng Quốc tự từ xa vọng đến.

Thần chung mộ cổ.

Lời cảnh tỉnh chẳng đến tai, minh nguyệt cô vân tình vấn vương.

 

Nàng cười một cách thê lương.

Phất tay áo bước ra khỏi Huân Hương các, bỏ lại Thích Thiếu Thương một mình nằm say trên bàn.

 

Say thực hay giả say, có gì khác nhau?

Đêm đã khuya rồi.